PDA

View Full Version : Bài học để đời



tuyethoa36
18-06-2011, 06:55 PM
Thật xấu hổ khi phải như thế này nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tìm kiếm sự giúp đỡ!
Cách đây vài ngày thôi, tôi đã có một ý định điên rồ.

Chuyện là có một quán Net mở cửa tới khoảng 1h sáng đôi khi lâu hơn một tí, lúc đó trong quán cũng chi có bà chủ ngồi thanh toán tiền Net rồi đóng cửa nên tôi định lợi dụng điều này để cướp của. Kế hoạch là tôi sẽ cố tình chờ mọi người về hết, khi tới thanh toán tiền tội sẽ dùng búa đã chuẩn bị từ trước đập vào đầu bà chủ rồi sau đó cướp của.

Đó là những gì mà một kẻ bần cùng sinh đạo tặc như tôi trong lúc túng quẫn có thể nghĩ ra.
Kể ra thì chỉ lòi toàn cái ngu, đầu tiên tôi bị lừa bởi trò bán hàng đa cấp, tự nhận thấy mình không có khả năng đi lừa người khác nên đành ôm nợ mà không dám than thở vói ai. Đành âm thầm làm thêm để trả nợ và chi trả cho việc học và sinh hoạt hàng ngày.

Tôi chỉ mới học năm nhất hiện tại là cuối học kỳ 2 ở Trường Đại Học Khoa Học Tự Nhiên TP HCM, về gia đình thì chỉ còn mỗi bà ngoại ở quê, lên thành phố thì chỉ còn lại vài đưa bạn thân cũng từ quê lên đẻ đi học. Đứa nào cũng hoàn cảnh cả nên cuối cùng chả biết phải bấu víu vào đâu.

Liên tục vài ngày sau tôi tìm việc trên mạng, rồi cuối cùng cũng tìm được một việc thích hợp. Mới đầu cũng khá hào hứng vì lương là 2,7 triệu mỗi tháng, làm ca đêm từ 19h30 đến 5h30 (10 tiếng) cụ thể công việc là chơi game (cày game thuê) một game của Hàn Quốc. Làm chưa được một tháng tôi phải xin nghĩ vì “không chịu nỗi” cũng đúng thôi vì tôi học buổi sáng đôi khi cả ngày, tối lại phải ngôi ôm máy ngồi tới sáng, cố gắn lắm cũng được hơn một tuần tôi bắt đầu xỉu không báo trước khiến ai cũng hoảng.

Nếu bạn nào đã làm việc này chắc chắn cũng ngán tới tận cổ, game này thuộc loại “cày cuốc” khá “cằn cọc” mới có thể lên lever nên họ mới thuê để cày hộ. Nói là làm đến 5h30 nhưng đó là đã hoàn thành xong lượng điểm kinh nghiệm cho mỗi acc được giao nếu không phải làm bù hoặc trừ lương.Từ khi đi làm mong ước lớn nhất của tôi trong ngày là được ngủ không cần biết là nằm ở đâu trên bàn, ghế đá … ngủ gà ngủ gật mọi tư thế.
Sau khi xin nghỉ việc, nhận được gần một triệu chỉ đủ trang trải tiền ăn trong tháng còn tiền nhà nợ một tháng chưa tra được sắp sửa bị đuổi tới nới. Bạn bè thì không mượn được chẳng biết bấu víu bào đâu, chủ nhà thì cứ dục mãi nên bắt đầu hoang mang rồi stress. Suy nghĩ mãi nhưng cũng chỉ có hai phương án:
- Phương án 1: Tự sát
+ Lý do: - Lớn rồi mà còn ngu.
- Kiểu dì thì ai cũng sẽ chét chỉ là chét sớm hay đã quá già thôi.
- Không biết phải tiếp tục sông thư thế nào.
- Chưa có bồ, con cái….
+ Cách thức: - Dùng 1 sợi dây quấn thật chặc quanh cổ (nhẹ nhàng, tình cảm mà không tốn kém)

- Phương án 2: Cướp
+ Cơ hội thành công: 50/50
+ Hậu qua: Khỏi nói

Trong lúc túng quẫn, định làm liều nhưng nghĩ đi nghi lại chỉ có 2 phương án, 1 thi két thúc luôn , 2 thì biết đâu được nhưng thật tình trước nay tôi chưa từng có những ý nghĩ tồi tệ như vậy cho dù tôi không được may mắn cho lắm.

Nhưng rồi mọi thứ cứ dồn dập tới, thế rồi cách đây đúng 5 ngày tôi đã quyết định làm. Tôi cho cái búa vào balo, trong túi còn gần 100 nghìn và lấy thêm con dao nhỏ định dùng để tự sát nếu thất bại. Bước vào quán tôi ngồi ở dãy cuối để tiện quan sát, đứng là tâm trạng của người đi an cướp có khác, ngồi mải mà tôi chả biết phải làm gì. Suốt cả buổi chỉ ngồi nghìn qua nhì lại, đọc vài bài báo mạng, tin tức. nhưng rồi thời điểm đó cũng đến, vài phút trước đó tôi xem các clip “chơi ngu” trên Youtube cười vở bụng nhưng

khi nghĩ đến việc sắp làm tôi cứ như một bức tượng vô hồn, bông dưng tôi lại nghĩ hay là thôi dù sao tôi cũng còn đủ tiên để hôm sau đến tiếp. Nghi vậy tôi bước tới thanh toán tiền nét, bà chủ vui vẻ hỏi lúc nãy tôi làm gì mà cười dử vạy tôi cũng vui vẽ đáp lại rồi nhanh chóng ra về.
Đi được một đoan tôi nói thầm:
- Thật ngớ ngẩn
Lúc đó trong quán chẳng còn ai ngoài tôi và bà chủ, ngoài đường cũng vắng tanh và tôi chỉ cần bụp một phát, chạy ra kéo cửa lại rồi… Nghĩ thì như vậy nhưng sao lúc đó lại khó khăn đến thế, không phải vì run sợ hay lo lắng gì cả mà dường như ý định đó đã biến mất vậy tôi chỉ muốn đi ra khoải đó thật nhanh.
Về đến nhà mọi lo âu lại hiện ra trước mắt tiền nầy tiền kia rồi việc học tập sa sút, tôi tự hởi tại sao mình lại lâm vào hoàn cảnh như thế này… nằm trằn trọc cả đêm vẫn không nghĩ thêm được cách nào thế là ý định cướp của lại được “gia cố” thêm.

Đến tiếp theo, cũng đến hơn 11h đêm tôi mới tới quán vì tiền cũng chẵn còn bao nhiêu. Ngồi vào máy tôi chả biết phải làm gì, những việc lúc trước tôi hay làm như nghe nhạc, đọc báo, chơi game, chat chít hay tìm kiếm tài liệu – thủ thuật về IT… giờ chẵn còn chút hứng thú nào. Đến 0h44 tôi hoảng lên vì thấy mọi người sắp về hét, tôi lúng túng khi nghe cô chủ quán hỏi:
- Sắp xong chưa em.
Tôi cố câu giờ để người vừa thanh toán ra về rồi từ từ bước tối, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đầu cô chủ quán. Tôi chợt nghĩ chắc phải đập vào bên trái hoặc là bên phải vì cô chủ cột tóc đuôi gà. Tiến tới gần tôi đưa tay vào túi quần móc mấy đồng tiền lẻ ra trả tiền rồi cứ như người mộng du từ từ dắt xe ra về. Không nghĩ gì cả, tôi đi một hơi về nhà trọ, lăn ra sàn nhà, nước mắt cứ trào ra và điều ước duy nhát lúc đó là tôi có thể chét luôn trong giấc ngủ và dường như tôi ngu luôn ngay lúc đó.

Nhưng áp lực mấy ngày qua đã biến tôi thành một người vô hồn, chẵn còn chút ý chí, hy vọng. Tôi bắt đầu nghi ngờ về sụ lụa chọn của mình cũng bởi lẽ nó đã sai ngay từ đầu. Nhưng nói gì thì cũng đã muộn vấn đề là phải tìm ra cách giải quyết. Mà cứ như một quy luật mỗi khi gặp bế tắc tôi lại ước, khá buồn cười là lúc đó tôi lại ước mình có đủ can đảm để thổ lộ những buồn bực, những khó khăn chỉ để được động viên hay nhận một lời an ủi (có điên mới đi động viên việc làm đó nhỉ).

Khi đã tỉnh táo hơn thì cũng là lúc các áp lực lại hiện diện rõ hơn. Không có cái gì từ trên trời rơi xuống cả và xã hội này chẵn ai cho không ai thứ gì. Một mình tôi phải đối mặt với mọi thứ, có lẽ tôi kém cỏi nên không lo được cho mình vậy thử hỏi tôi sẽ làm được gì chứ. Và rồi tôi đã quyết định tối nay sẽ là lần cuối nếu tôi vẫn không làm thì tôi phải thực hiện phương án 1. Tôi thật sự mệt mỏi, chán nản và vô cùng tuyệt vọng.

Đến tối bỗng nhiên tôi lại do dự, vài tiếng trước còn chút mạnh mẽ: chuẩn bị sợi dây để thắt cổ nếu thất bại hay lựa chọn tư thế, cách cầm búa thế nào, nên đập vào bên trái hay bên phải… nhưng bây giờ khi sắp phải đối mặt với cái việc tồi tệ mà mình sắp làm, bỗng dưng tôi muốn bỏ cuộc.

Tôi không thể làm việc này được, thà tôi ngu tôi chịu tôi không thể hại người để mong được tốt cho mình. Nhưng cũng ngay sau đó tôi lại tự hỏi thế mình là người tốt sao? … cười nhạo chính bản thân mình. Tôi không còn nhận ra chính mình, mình là ai?...

Rồi tôi lại nẩy ra một suy nghĩ có một không hai, cho mình thêm một lựa chọn nữa một cơ hội mà xác suất theo tôi nghĩ là 1/1 nghìn tỷ nhưng tôi vẫn làm vì không phải hại ai nếu có chỉ trách họ xui xẻo mà thôi. Cụ thể là, tôi sẽ đi vòng vòng các con phố để tìm của rơi như ví hay túi xách để nhặt. Không thể hiểu nỗi chính mình nữa tôi cứ đi mãi đi mãi với một bộ dạng thê thảm khiến ai cũng nhìn vói ánh mắt kinh ngạc.

Khi đã mỏi mệt không còn chút hy vọng nào, tôi bước chân vào quán net đó, khi nhìn thấy tôi cô chủ quán niềm nở hỏi: thất tình hả em, không sao để chị giới thiệu cho nhé?

Ngay lúc đó nước mắt tôi cứ trào ra, ngực và cổ họng cứ nghẹn lại, không thể thở được. Tôi đi thẳng tới nhà vệ sinh, nhận ra rằng mình không thể làm người xấu, bông dưng tôi lại muốn nói hết mọi việc với cô chủ quán kể hết mọi khó khăn, buồn bực, kể cả ý định tồi tệ của mình vói cô.

Giờ tôi mới nhận ra một điều, sai làm lớn nhất của tôi trong việc này là đã giấu giếm cái sai của mình, trong khi một mình tôi không thể gánh hét. Việc phải chịu áp lục trong thời gian dài như vậy đã khiến tôi quẫn trí và có nhưng ý nghĩ lệch lạc đôi khi là điên rồ.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi bước ra với vẽ mặt tự nhiên và cảm giác nhẹ nhõm. Ngồi vào máy tôi nhanh chóng mở Yahoo nói chuyện vói vài người bạn thân, rồi một ý tưởng đã nẩy ra.Tôi quyết định sẽ kể câu chuyện này cho dù tôi viết văn không được hay, biết rằng có người sẽ chửi tôi là ngu, không đáng song,hay bảo chét đi… dẫu vậy tôi nghĩ có bạn sẽ rút được kinh nghiệm từ câu chuyện của tôi.

Bài viết này vào ngày 18/06/2011 hiện tại mình phải nhập viện vì suy nhược và sắp phải mổ ruột thừa. Mình đã nhờ vài người bạn đăng câu chuyện này lên mạng để tìm kiếm sự giúp đỡ cho dù đó chỉ là một lời động viên, chê bai hay những tâm sự của các bạn. Gửi cho mình qua địa chỉ này nhé:
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Nhân tiện mình xin được cảm ơn những người bạn tốt của mình, quả thật mình đã sai lầm khi đã đánh giá thấp sức mạnh tinh thần mà các bạn mang lại. Mình xin lỗi và cảm ơn các bạn đã không bỏ rơi mình trong lúc khó khăn!

Rất cảm ơn các bạn đã đọc bài viết này!

hanhkhat
18-06-2011, 07:52 PM
Những người bị lún sâu mà không biết dừng lại thì cực kỳ nguy hiểm. May mà bạn này còn chút người chứ không thì hậu quả sẽ đến với cả bạn và những người vô tội.
Cảm ơn bài viết rất ý nghĩa của chủ topic. Hy vọng bạn của bạn sớm bình phục và tìm lại con người của mình.

tuyethoa36
20-06-2011, 06:40 PM
Cảm ơn các bạn đã quan tâm, ngững gợi ý hay động viên chân thành của các bạn mình rất vui vì được đón nhận nó.
Hiện tại thì mình đã vược qua được rồi, haiz nghĩ lại có lúc cũng rùng mình nhưng đúng là bài học nhớ đời!

Jollibee
20-06-2011, 06:53 PM
Lên google search với tên "bài học để đời" thì thấy bạn với nick name tuyethoa36 post khá nhiều trên các forum.

Tất cả cùng nội dung và cùng ngày post.

HTT.itvn
20-06-2011, 07:18 PM
Cảm ơn các bạn đã quan tâm, ngững gợi ý hay động viên chân thành của các bạn mình rất vui vì được đón nhận nó.
Hiện tại thì mình đã vược qua được rồi, haiz nghĩ lại có lúc cũng rùng mình nhưng đúng là bài học nhớ đời!

Mình thì mình chẳng tin câu chuyện này là có thật đâu nhé . Đọc và ra soát lại câu chuyện thì không thấy nó logic tí nào hết . Nó như là một câu văn lục cục bỏ vào mà thôi . Dân điều tra hay ai có tư duy thì sẽ nhận ra tình tiết lộn xộn hết .

" sắp phải mổ ruột thừa " - Toàn bộ câu chuyện không có cái nào nhấn mạnh vấn đề này , trong khi bạn lại đang cần tiền vì nó .

quocduyze
20-06-2011, 07:26 PM
làm sao mình có thể hiểu được ý nghĩa câu chuyệ này nhỉ

hanhkhat
21-06-2011, 06:20 AM
Cứ nghĩ đây là bài viết về một câu chuyện có thật đi. Sẽ chẳng mất mát gì.
Đọc xong thấy cuộc sống có nhiều điều hay hay và cũng đầy cạm bẫy. Có người vượt qua được, có người chìm sâu vào nó.
Dù bài viết này do người viết về chuyện có thật hay hư cấu gì đi nữa thì nó cũng rất hay. Hy vọng bạn nào đang chìm vào thế giới ảo đọc được bài này mà sớm tỉnh ngộ.

tuyethoa36
21-06-2011, 03:29 PM
Mình thì mình chẳng tin câu chuyện này là có thật đâu nhé . Đọc và ra soát lại câu chuyện thì không thấy nó logic tí nào hết . Nó như là một câu văn lục cục bỏ vào mà thôi . Dân điều tra hay ai có tư duy thì sẽ nhận ra tình tiết lộn xộn hết .

" sắp phải mổ ruột thừa " - Toàn bộ câu chuyện không có cái nào nhấn mạnh vấn đề này , trong khi bạn lại đang cần tiền vì nó .


Ờ thì đó là suy nghĩ của bạn.
Có thẻ các bạn ko hiểu, có thể là các bạn luôn đủ sáng suốt để ko rơi vào hoàn cảnh như người này.
Con tôi là một người bạn của người này và tôi chỉ up bài zum thôi.

Cơn Gió
21-06-2011, 04:56 PM
cái này có thật
nhưng thiếu ảnh của 2 kẻ tội phạm
mà nguồn của bài này không có là sao:MatCuoi (39):