Bạn ghé thăm diễn đàn lần đầu? hãy đăng ký ngay bây giờ để tham gia.
  • Đăng nhập:

Chào mừng bạn đến với ITVNN FORUM - Diễn đàn công nghệ thông tin.

Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần Hỏi/Ðáp để biết cách dùng diễn đàn. Để có thể tham gia thảo luận bạn phải đăng ký làm thành viên, click vào đây để đăng ký.


  • Partner Area
    • ITVNN HOSTING - Thiết kế website, Cung cấp Domain, Hosting, VPS Việt Nam Anh Hùng - Thông tin truyền thông
Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 10 trên 14
Tăng kích thước phông chữ Giảm kích thước phông chữ
  1. #1
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default Truyện cười dân gian  

    Ông ơi! sao cười

    Hồi đó lâu lắm rồi! có hai vợ chồng già nọ sống ven biển Rạch Giá. Một đêm nọ bọn cướp độp nhập vào nhà, chúng vẽ một vòng tròn giửa nền nhà, rồi bắt hai ông bà vào đứng trong đó, tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em canh chừng nếu hai người mà lú chân ra khỏi vòng là chém. Trong lúc bọn cướp lục lọi thu lấy tiền vàng, bà đang run sợ lắm nhưng khi nhìn sang thì thấy ông lão cười cười bà cũng yên tâm nghĩ bụng chắc ông lảo đã có cách gì đó. Khi bọn cướp bỏ đi thì ông bò ra đất mà cười, bà lão bèn hỏi " ông ơi! bộ ông có cách lấy lại tiền vàng cho mình hả?". Ông lão trả lời " đâu có! tôi cười là vì khi nãy tôi lú chân ra khỏi vòng mà nó không thấy!?!?!?!

    Thi nói khoác

    Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng liền mở cuộc thi nói khoác. Quan thứ nhất nói:
    - Tôi còn nhớ, ngày tôi trọng nhậm ở huyện nọ, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một cái hết cả sào mạ!
    - Quan thứ hai nói: Thế đã lấy gì làm lạ. Tôi còn trăm thấy một sợ giăng thừng gấp mười cái cột đình làng này!
    - Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm mình, bèn chịu thua và giục quan thứ 3 lên tiếng.
    - Quan thứ ba nói: Tôi đã từng thấy một cây cầu dài lắm, đứng đầu này không thể trông thấy đầu kia. Chỉ biết rằng có hai bố con nhà nọ, kẻ ở bên này, người ở bên kia, mà chẳng bao giờ gặp nhau được. Lúc ông bố chết, người con nghe tin, vội vã sang đưa đám ma, nhưng kia qua cầu sang đến nơi thì đã đoạn tang được ba năm rồi.
    - Đến lượt quan thứ tư: Thế kể cũng đã ghê đấy.Nhưng tôi lại còn trông thấy 1 cái cây cao khiếp lắm! Cứ biết rằng trứng chim ở ngọn cây rơi xuống mới đến nữa chừng, chim đã nở đủ lông đủ cánh đã bay đi rồi.
    - Quan thứ ba hiểu ý muốn nói cây dùng để làm cái cầu mình nói nên đành chịu thua.
    - Bốn ông quan đắt ý, vỗ đùi cười ha ha. Bỗng có tiếng thét thật to làm các quan giật bắn người:
    - Đồ nói láo cả! Lính đâu? Trói cổ chúng nó lại cho ta!
    - Các quan sợ rung cầm cập ngơ ngác nhìn trước nhìn sau xem ai, thì té ra Anh lính hầu. Lúc ấy các quan mới lên giọng:
    - Thằng kia, mày định trói ai thế?
    - Bẩm quan, con thấy các quan thi nhau nói khoác thì con cũng nói khoác chơi đấy ạ!

    Cứ bảo tuổi sửu có được không!

    Đồn rằng có một ông huyện rất thanh liêm, không ăn của đút lót bao giờ. Bà vợ thấy tình chồng như vậy cũng không dám nhận lễ của ai.Có làng nọ muốn nhờ quan bênh cho được kiện, nhưng mang lễ vật gì đến, quan cũng gạt đi hết. Họ mới tìm cách đút lót bà huyện. Bà huyện cũng từ chối đây đẩy:
    - Nhà tôi thanh liêm lắm, tôi mà nhận của các ông thì mười, hay mười lăm năm sau ông ấy biết ông ấy cũng vẫn còn rầy rà tôi đấy!
    - Dân làng năn nỉ mãi, bà nể tình mới bày cách: Quan huyện nhà tôi tuổi “Tí”.Dân làng đã có ý như vậy, thì hãy về đúc một con chuột bằng bạc đển đây, rồi tôi thử cố nói giùm cho, họa may được chăng!
    - Dân làng nghe lời về đúc một con chuột cống thật to, ruột đặc toàn bằng bạc, đem đến.
    - Một hôm quan huyện trông thấy con chuột bạc, mới hỏi ở đâu ra, bà huyện liền đem sự tình kể lại
    - Nghe xong, ông huyện mắng: Sao mà ngốc vậy! Lại đi bảo là tuổi “Tí”! Cứ bảo tuổi “Sửu” có được không?

    Nhưng nó phải bằng hai mày

    Làng kia có một viên lí trưởng nổi tiếng xử kiện giỏi.
    - Một hôm nọ, Cải với Ngô đánh nhau, rồi mang nhau đi kiện . Cải sợ kém thế, lót trước cho thầy lí năm đồng. Ngô biện chè lá những mười đồng. Khi xử kiện, thầy lí nói: Thằng Cải đánh thằng Ngô đau hơn, phạt một chục roi.
    - Cải vội xòe năm ngón tay, ngẩng mặt nhìn thầy lí, khẽ bẩm: Xin xét lại, lẽ phải về con mà!
    - Thầy lí cũng xòe năm ngón tai trái up lên trên năm ngón tay mặt, nói: Tao biết mày phải… nhưng nó lại phải… bằng hai mày!

  2. #2
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Cồn Trạng Lột

    Phía trước nhà Quỳnh là một cánh đồng sâu rộng vài chục mẫu. Thuở còn sống ở quê, hàng ngày muốn đi tắt sang làng bên hoặc vào lối xóm, Quỳnh phải vượt qua một chặng lầy tới mươi sải nước. Mùa mưa, mẹ con người kéo te bên hàng xóm có chiếc thúng nhỏ, thường chở giúp “ông Cống” qua chỗ lội, không lấy tiền.
    - Thấm thoát mười năm trôi qua. Khi đã ra làm quan ở kinh đô và tiếng Trạng đã vang danh khắp nơi, một lần về thăm quê Quỳnh gặp lại bà hàng xóm kéo te. Bà phàn nàn:
    - Ông Trạng ơi, tôi hiếm hoi chỉ có một đứa con trai. Cái thằng năm xưa vẫn chở thúng cho Ông qua chỗ lội ấy, nay sắp phải lo vợ cho nó mà một đồng một chữ không có. Tôi chẳng biết vay mượn ở đâu, ông có cách gì giúp mẹ con tôi với.
    - Tiếng tăm Trạng lừng lẫy thật, nhưng làm quan thanh liêm như ông, thời buổi ấy nuôi miệng cũng đã khó.Thương người mẹ nghèo hiếm hoi, nhưng biết tìm cách gì để bà ta có tiền cưới vợ cho con bây giờ? Bỗng Quỳnh hỏi bà hàng xóm: Này mẹ con nhà bác lâu nay vẫn còn chở thúng đấy chứ?
    - Thưa ông Trạng, không chở thì lấy gì mà ăn? Có điều khách ít lắm, ngày chỉ được mộ, hai chuyến góp vào tiền kéo te bán tép, may ra mới đủ đong gạo.
    - Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Thôi được, bác cứ về bỏ trầu xin cưới cho cháu đi. Tôi bấm độn đoán biết thế nào quãng đầu tháng sau mẹ con bác cũng kiếm được khoản tiền kha khá!
    - Bà hàng xóm buồn bã nghĩ ông Trạng nói cho vui câu chuyện.
    - Giữa cánh đồng nước sâu nổi lên một cồn đất cao. Mấy hôm nay người ta thấy trên đồn đất hiện lên một cái chòi lợp lá gồi hình tứ giác, nóc phất phới ngọn cờ xanh đuôi nheo. Chẳng rõ nguyên cớ từ đâu, người ta kháo nhau: Trạng Quỳnh ở kinh về thăm quê dựng lều thơ trên gò giữa đồng nước để xướng, họa liền trong ba ngày. Người nọ truyền người kia, những kẻ khá giả trong làng, trong xã rủ nhau đi xem.
    - Những người đến đầu tiên thất vọng ngay. Họ ghé mắt vào trong chẳng thấy lầu thơ đâu cả, chỉ thấy một đống lù lù hình người trùm chăn kín mít. Phía vách bên trên dán tờ giấy điều có chữ: “Trạng đang lột… cha đứa nào nói với đứa nào!”
    - Tự nhiên tốn tiền đò, mất công toi, bao nhiêu người bực mình ngán ngẩm. Toán người này về, vừa đặt chân lên cũng ngại câu chửi, chẳng ai buồn nói với ai, đã thấy toán khác, rồi toán khác nữa, lũ lượt kéo tới, tò mò ra. Người đi hỏi: Ở ngoài ấy có gì hay không?
    - Người về đáp: Trạng lột… cha đứa nào nói với đứa nào!
    - Kỳ lạ thật! Trạng lột… Lại cấm không ai được nói với ai. Thế thì chắc phải có cái gì bí mật lạ lung lắm!
    - Thế là một đồn mười, mười đồn trăm… Buổi đầu, đồn xướng họa thơ, chỉ thu hút đám người hâm mộ chữ nghĩa. Nhưng buổi sau thêm tiếng đồn Trạng lột… thôi thì bất kể trẻ, già, trai, gái ai cũng muốn tận mắt được xem. Mẹ con người hàng xóm đông khách quá. Mẹ một thúng, con một thúng thu tiền đò đếm mỏi tay không xuể…
    - Mấy hôm sau, Quỳnh đến bảo với người mẹ. Bây giờ chắc bác thừa tiền cưới dâu rồi. hãy bảo con trai bác đi dỡ cái “lều thơ” mang lá gồi và tre nứa về, nối them bếp mà làm cổ.
    -Bấy giờ hai mẹ con và dân làng mới rõ mẹo của ông Trạng cứu người nghèo. Để tỏ long kính trọng, người ta gọi luôn cái cồn kia là cồn Trạng lột. Hiện nay vẫn còn di tích ở giữa cánh đồng sâu xã Hoằng Lộc, huyện Hoằng Hóa.

  3. #3
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Chọi gà

    Tên cầm đầu thị thần và bọn hoạn quan trong phủ chúa rất ghét Quỳnh. Chúng bèn bàn nhau tìm cách hại Quỳnh. Chọi với Trạng thế nào nổi về mặt đối đáp nghĩa lý, văn chương, bọn chúng bày ra chọi gà. Chúng nuôi nhiều gà nòi nổi tiếng, có con ăn giải mấy năm liền, nức tiếng cả kinh kỳ, phố Hiến. Lúc đầu chúng đến gạ, Quỳnh từ chối. Sau thấy chúng nài nỉ năm lần, bảy lượt, Quỳnh chậc lưỡi: “Ừ thì chọi”. Bên kia mừng rơn, vội về phục thuốc, phục sâm cho gà đẫy lực trước khi ra sân đấu. Chúng còn dẻo miệng tán tỉnh mời được cả chúa nhận lời đến ngự tọa cuộc vui.
    - Sới chọi mở giữa ban ngày vào một buổi sáng tại sân nhà Trạng. Không kể nhà chúa và lũ lâu la hầu cận, hôm ấy nhiều quan văn, quan võ trong triều, cùng dân chúng kinh thành nghe tiếng, chen chúc chật như nêm.
    - Một hồi ba tiếng trống vừa dứt, cả hai đều tung gà ra sới. Gà của bọn quan thị, thoạt trông đủ biết là gà chiến lão luyện. Da nó trần trụi đỏ au, đôi mắt là hai hòn than lửa, mỏ thì quặp xuống, trông còn dễ sợ hơn mỏ đại bàng. Nó chưa rướn cổ, giang cánh, chỉ mới ướm cựa đặt những ngón chân xuống nền bằng mà bụi cát đã vẩn lên từng đám… Trong khi đó, trông đến gà của Trạng, ai cũng phải cười. Không những nó thiếu khí thế oai phong, ngay đến cốt cách bình thường của một con gà chọi cũng không có được. Nhìn kỹ, nó như loại gà sống thiến, nhưng ở đây, chưa có ai có thể bất ngờ tới điều đó. Biết đâu đấy “tâm ngẩm đá ngầm chết voi” thì sao?
    - Hai “đấu thủ” gặp nhau ở vòng giao chiến thứ nhất. Người ta thấy gà của Trạng không thu thế gì, đập cánh phành phạch nhảy chồm ngay lên mổ vào đầu đối phương. Số đông khán giả vốn có cảm tình với Trạng ghét lũ nịnh thần quan hoạn, đã vỗ tay reo hò. Vừa ngay đấy, con gà thiện chiến kia ra miếng. Chỉ một loáng, nó xỉa cựa chân trái vỡ ức con gà của Trạng… Kẻ “chiến bại” rũ lông cánh nằm giẫy đành đạch… Trên chòi cao, chúa cả mừng cười khoái trá. Người đứng xem chán ngán bỏ về, còn bọn quan thị thì hò reo đắc thắng. Một tên đến trước mặt Trạng, nói khiêu khích:
    - Thế mà có kẻ dám bảo gà của Trạng mấy lần chọi thắng gà của xứ Tàu. Té ra chỉ toàn đồn hão!
    - Quỳnh làm bộ buồn phiền đáp lại: Vâng, các ông nói phải. Trước kia gà của tôi cũng cứng cựa, nhưng từ khi nó bị thiến nó mới đâm ra đổ đốn thế này.
    - Bây giờ nhà chúa và lũ tay chân mới biết Trạng chơi xỏ, đem gà thiến ra chọi với gà chính cống. Thầy tớ chúa tôi bẽ mặt, nháy nhau rút quân cho nhanh. Trạng vẫn không tha, cứ lễ mễ ôm con gà chết, chạy theo đám quan gia, cờ, quạt… mà khóc:
    - Khốn nạn thân mày , gà ơi! Mày đã bị thiến thì còn đua đòi làm gì? Tao đã bảo, mày không nghe, mày cứ ngứa nghề mà tranh chọi…Hu…hu… mày chết nhục nhã, hèn hạ cũng là đáng đời mày, chỉ thương tao tốn cơm, phí thóc, mất công toi nuôi mày, gà ơi là … con gà… bị thiến… kia ơi!
    - Tiếng Trạng khóc gà “đuổi” tận vào cung cấm. Bọn quan lại đóng chặt mấy lần cửa, vẫn còn nghe văng vẳng câu chửi mỉa đau như hoạn.

  4. #4
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Thết Chúa Đại Phong

    Chúa Trịnh ngày nào cũng yến tiệc, ních đầy bụng những sơn hào, hải vị. Người ăn của ngon nhàm mồm đâm ra khó tính. Một hôm chúa khó ở, lưỡi se đắng, bụng ậm ạch. Nhân ngồi với Quỳnh, chúa phàn nàn:
    - Ta ngẫm không còn thiếu thứ gì quý hiếm trên đời chưa thưởng thức. Quái lạ, thế mà vẫn chưa món nào làm ta thực sự cảm thấy ngon miệng. Điều đó là tại làm sao, Trạng nói ta hay?
    - Quỳnh nói luôn: Thế chúa đã xơi món mầm đá bao giờ chưa?
    - Chúa lấy làm lạ: Món mầm đá thế nào, chắc ngon lắm phải không?
    - Quỳnh đáp: Tuyệt trần đời. Nhưng muốn ăn mầm đá phải kỳ công.
    - Chúa liền nằng nặc: Sợ gì công phu! Miễn là được ăn ngon. Nhất là lúc này, người đang mệt mỏi, ta đang rất cần ăn biết ngon. Trạng hãy mau chóng cho làm móm mầm đá kia đi!
    - Ít lâu sau, vào tờ mờ sang. Quỳnh viết thiếp cho gia nhân mời chúa đến nhà thết tiệc mầm đá.
    - Chúa đến nhà Trạng ngay từ mới rạng sáng. Đến khi mặt trời đứng bóng, vẫn thấy Quỳnh bận rộn lụi hụi dưới bếp, thỉnh thoảnh chạy ra, chạy vào, mồ hôi nhể nhại, khăn tay vắt vai, tay áo xắn đến khuỷu…Chúa nghĩ thầm “Đúng là món mầm đá kỳ công thật, nên Trạng mới phải ra tay đốc thúc nhà bếp tất tưởi như thế kia!”
    - Quá ngọ, sang mùi, bụng chúa bắt đầu cồn cào. Quỳnh vừa ló mặt, chúa chép miệng, trách: Sao “mầm đá” lâu chin thế? Biết vậy thế này ta chẳng nhận lời đến nhà Trạng hôm nay.
    - Quỳnh lấy khăn tay thấm mồ hôi trán khải rằng: Thần muốn chúa ngon miệng nên mới dụng công ninh “mầm đá” thật công phu. Xin gắng đợi chút nữa, sắp chín rồi…
    - Một chốc chúa lại giục, Quỳnh lại khẩn khoản thưa: “Gắng đợi thêm một chút mầm đá không kỹ lửa, không ninh nhừ khó tiêu…”
    - Mặt trời xế bóng vẫn chưa thấy món mầm đá được dọn ra. Mùi cá khô, lẫn mùi khói bếp bên mấy nhà vào bữa cơm chiều, làm chúa “Nhức lỗ mũi”, ứa nước dãi. Chúa đành gọi Quỳnh lên , chúa ngồi lù đù hóp bụng lại, thú thật: Ta đói lắm rồi, không đợi được nữa. Mẩm đá để dành ăn sau cũng được. Bây giờ có thức gì dùng tạm, Trạng cứ cho mang lên!
    - Quỳnh dạ một tiếng, vẻ miễn cưỡng rồi hét vọng xuống bếp: Cứ chất thêm củi vào nồi “mầm đá”! Hãy bưng cơm lên dâng chúa dùng cho qua loa đã chúng bay!
    - Gia nhân dạ ran, rồi bê cái mâm lên. Bữa xoàng, có một phạng cơm với rau muống luộc, và một chiếc hũ sành.Chúa thấy ngoài chiếc hũ dán mảnh giấy hồng điều đề hai chữ “đại phong”. Chúa ăn cơm rau chấm nước “đại phong” ngon lành, chỉ một loáng lại đưa bát cho Trạng xới tiếp. Chúa nghĩ bụng, chắc món này cũng quý hiếm đặc biệt, nên thấy Trạng giữ gìn chiếc hũ cẩn thận. Có lần rau đã hết nước chấm, mãi mới thấy Trạng cẩn thận đỡ miệng hũ, múc thêm mấy muôi nhỏ “đại phong” nữa…
    -
    - Chúa ngắm nghía chiếc hũ lại nhìn Trạng. Này khanh, “đại phong” là món gì mà ngon lạ như vậy?
    - Khải chúa, đây chỉ là món thường nhật của con nhà trong làng.
    - Chúa không tin: Hai chữ “đại phong” là nghĩa thế nào?
    - Quỳnh tủm tỉm cười: Nhà chúa nhìn được mặt chữ, tự giải lấy, khắc rõ.
    - Chúa lẩm bẩm: Đại phong tức là gió lớn, phải không?
    - Quỳnh gật đầu, hỏi tiếp: Vậy gió lớn thì làm sao?
    - Chúa bối rối như học trò không thuộc bài, nhìn Trạng.
    - Quỳnh giảng giải: Gió lớn ắt đổ chùa!
    - Trạng lại tiếp, hỏi dần: Đổ chùa thì làm sao?
    - Chúa càng ấp úng. Quỳnh nói: Đổ chùa thì sư, vãi bỏ chạy, xôi oẵn mất hết… Của ngọc thực rơi vãi hết thì ông bụt nào cũng phải lo… Tượng lo thì làm sao?
    - Trạng hỏi, đáp, dồn dập, liên hồi. Chúa chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng. Hồi lâu, Quỳnh mới chịu khẽ khàng cắt nghĩa: Đến trẻ con cũng biết đọc ngược thì “tượng lo” là “lọ tương”. Khải chúa, thứ tương đỗ này không cao sang đâu, chẳng qua chúa quên mất những miếng ngon lành ở làng xóm rồi. Nay thần bày cách ninh “mầm đá”, chẳng thể đun được nhừ, đợi đến bao giờ cũng không có thể ăn được. Chúa cứ ngồi cho bụng thật đói, miệng thật thèm, bấy giờ chỉ cần lấy lưng cơm với món “đại phong” xoàng xĩnh này, chúa thấy ngon miệng.
    - Chúa Trịnh bừng tĩnh trước một sự thật ngay bên mình… Chúa đứng dậy, cảm ơn Trạng, ra về.

  5. #5
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Tiên sư thằng Bảo Thái!

    Các bà, các cô chợ búa ở khắp các phường kinh thành Thăng Long, chưa bao giờ đi chợ lại gặp chuyện lạ kỳ như sáng hôm nay. Họ đến hàng thịt lợn, thịt trâu, thịt bò,… hỏi mua, nơi nào người ta cũng lắc đầu quầy quậy nói đã có khách đặt trước rồi. Người mua không nghi ngờ gì, tin người bán nói thật vì các loại thịt đều đã được thái nhỏ ra thành miếng chứ không để nguyên tảng.
    - Hỏi ra mới biết nhà vua ngày ngày giao cho quan Trạng làm chủ một tiệc rất lớn. Nghe nói khách đông lắm phục dịch không xuể. Gia nhân được lệnh quan Trạng, đến báo cho các hàng thịt khắp nơi thái sẵn, có bao nhiêu cũng mua, đắt mấy cũng lấy, để về nhà bếp chỉ có việc chế biến gia giảm, kịp làm cỗ, soạn mâm.
    - Nhưng ngày hôm ấy, đến khi chợ vãn hết người, ruồi muỗi vù vù đến bâu, các quầy hàng thịt vẫn còn đóng ghế ngồi đợi… Quá trưa sang chiều, thịt đã bắt đầu ôi chảy nước ra vẫn không thấy mặt mũi khách hẹn đâu. Trong bọn họ nhiều kẻ sốt ruột, đành liều thẳng đến nhà quan chẳng thấy cổ bàn, khách khứa nào cả. Họ hỏi đầu đuôi, thì chính Quỳnh ra trả lời rằng:
    - Sao bà con lại dại dột cả tin như vậy? Chắc có đứa nào mạo danh “Trạng” chơi xỏ đấy thôi. Cớ sự đã thế, bà con cứ gọi những thằng nào, con nào “bảo thái” ra mà chửi cho bọn khoảnh ác chừa cái thói ấy đi.
    - Các hàng thịt không nhớ mặt, biết tên phường những người đặt hàng. Bực mình chỉ còn biết đứng ra giữa chợ chửi um lên: Tiên sư thằng “Bảo Thái”! Tiên sư thằng “Bảo Thái”!
    - “Bảo Thái” là niên hiệu vua Lê đương thời. Thành thử nhà vua không làm gì bọn hàng thịt mà bị chúng réo tên chửi oan, không còn mặt mũi nào ra khỏi cổng thành nữa.

  6. #6
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    hôn có hại cho sức khỏe

    Hai anh chàng nói chuyện với nhau:
    - Này, nghe nói hôn rất có hại cho sức khỏe, có đúng không nhỉ?
    - Đúng đấy! Hồi nọ, tớ hôn một cô đã có chồng, thế là phải nằm viện mất những 5 tháng...!

    Tiết kiệm


    Hai chàng trai gặp nhau giữa phố.
    - Cậu đi đâu thế?
    - Một anh hỏi.
    - Đi mua lược. Chiếc lược của tôi bị gãy mất một răng.
    - Sao? Gãy có một răng mà phải đi mua ngay cái mới? Lãng phí thế?
    - Không, đó là cái răng lược cuối cùng!

    Một thứ mà ai cũng muốn

    Tàu chìm, một chàng trai trôi dạt vào hoang đảo, phải mất một thời gian dài, anh ta mới thích nghi được với hoàn cảnh. Tuy nhiên, còn một thứ anh ta khao khát mãi...
    - Bất ngờ, vào một ngày nọ cũng có một thiếu nữ tuyệt đẹp trôi dạt vào hoang đảo. Anh ta cố gắng làm cô tỉnh lại và hỏi:
    - Cô có giữ lại được thứ gì không?
    - Cô gái trả lời: Không, chỉ còn một thứ mà đàn ông các anh ai cũng muốn.
    - Chàng trai kêu lên sung sướng:
    - Trời ơi! Cô mang theo bia à?

    Lừa


    Hai chàng keo kiệt nói với nhau:
    - Tí, cậu cho mình mượn bao diêm!
    - Không, cậu không lừa được tớ đâu!
    - Lừa chuyện gì?
    - Mỗi lần tớ cho cậu mượn bao diêm, cậu trả lại đều thiếu mất 1 que!

    Mùi

    - Mi: này theo cậu khi người ta mặc áo long cừu thì có mùi cừu không?
    - Tí: Đương nhiên là không rồi!
    - Mi: Quái lạ. Vậy mà sao ông mặc quần áo bò tôi lại ngửi thấy mùi...bò! Không biết từ đâu?

    Một nửa thế giới

    - A: Sao ông buồn vậy?
    - B: Có người vừa nói tôi xấu trai nhất thế giới này bà ạ!
    - A: Vui lên đi, tôi thấy ít nhất một nữa thế giới. ko đẹp trai bằng ông.
    - B: Thiệt hả?
    - A: Ừa, vì một nửa thế giới là phụ nữ mà.
    - B: Tẽn tò!!!

    Lo cơm

    - AD: Ông ở nhà tôi chơi lâu ko? Nói tui còn lo chuyện cơm nước.
    - AB: Tui ở chơi tới chiều lận.
    - AD: Vậy ông ngồi đây nha, tui ra tiệm ăn dĩa cơm rồi về liền.
    - AB: !?! (tạm biệt đi …dzìa)

    Có hấp tấp quá không?

    - Có hấp tấp quá không? Chúng ta vừa biết nhau không được bao lâu mà anh đã ngỏ ý cầu hôn tôi rồi...
    - Nhưng tôi thì biết cô rõ lắm. Tôi làm việc ở ngân hàng và biết quá rõ số tiền cô gửi trong ngân hàng của chúng tôi!

    Không có thời gian

    - MR1: Cậu nói chuyện với ai ngòai cổng mà suốt cả 3 tiếng đồng hồ vậy?
    - MR2: À! Nói chuyện với AD
    - MR1: AD à! Sao không mời nàng vào chơi?
    - MR2: Nàng nói không có thời gian
    - MR1: (Đầu bốc khói)

  7. #7
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Bà vợ đoảng vị

    Hai vợ chồng lớn tuổi ghé vào ăn tại một quán ven đường. Ăn xong, khi đã lên xe đi được khá xa, bà vợ mới sực nhớ là mình quên cặp kính trên bàn ăn. Suốt quãng đường trở lại quán, ông chồng luôn mồm cằn nhằn tính đoảng vị, hay quên của bà vợ. Đến chỗ cũ, khi bà vợ tất tả chạy vào tìm kính, ông chồng dặn với theo:
    - Bà nhớ cầm ra luôn cho tôi cả mũ lẫn ô nhé!

    Học ngoại ngữ

    Một người đàn ông đã có vợ đến nhà bạn:
    - Nhờ cậu tìm giúp cho vợ chồng mình giáo trình dạy tiếng thổ dân da đỏ hoặc tiếng bộ lạc Pich
    -nê.
    - Các cậu lại định học thêm ngoại ngữ nữa à? Mà sao lại học tiếng bộ lạc để làm gì?
    - Chẳng giấu gì cậu, vợ chồng mình dạo này cứ cãi vã liên miên, dùng tiếng Tây, tiếng Tàu ... con cái và chung quanh ai cũng biết cả. Chỉ có dùng tiếng các bộ lạc này là mọi người ... chịu! Như thế, mọi người đỡ khổ mà lại tiện cho vợ chồng mình.

    La oan em!

    - Chị: Em có lấy tờ 5000đ của chị không?
    - Em: Chị đừng la oan cho em!
    - Chị: rõ ràng chị thấy mất một tờ mà!
    - Em: không phải đâu! em chỉ lấy tờ 10000đ chứ không phải tờ 5000đ như chị nói đâu!
    - Chị: !?!?!

    Nguyên nhân chủ yếu

    Một anh chàng goá vợ quyết định đi bước nữa với em gái người vợ quá cố. Khi mọi người hỏi anh ta có yêu cô em vợ hay không, anh ta trả lời:
    - Không hẳn vậy, nhưng ở tuổi tôi, tôi không muốn phải làm lại từ đầu với một bà mẹ vợ mới.

  8. #8
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    1 chàng trai thấy 1 cô gái liền làm thơ trêu chọc
    "cô kia cô kỉa cô kìa
    trông cô xinh thế cái kia thế nào"
    cô gái mới trả lời :
    " em xinh thì nó cũng xinh
    nhưg có 1 điều nó thì có râu "
    cô gái hỏi lại
    " anh kia anh kỉa anh kìa
    trông anh to thế cái kia thế nào"
    chàng trai mới trả lời
    "lừng thừng thì nó lừng thừng
    nó chỉ tưng bừng khi gặp cái kia"

    ===================================


    Một cô gái rất sợ ma phải đi học thêm vào buổi tối, đường đi học có một đoạn rất vắng vẻ. Cô luôn hi vọng có người nào đó đi cùng đường với mình cho đỡ sợ. Một hôm cô thấy có một chàng trai đạp cùng chiều với mình. Mừng quá, cô chạy lên để đi cùng, sau một lúc trò chuyện, cô gái nói “Em sợ ma lắm, đi một mình đoạn đường này em sợ lắm, cảm ơn vì đã có anh đi cùng!” Chàng trai mỉm cười nhìn cô gái, trìu mến : “Hồi còn sống anh cũng thế”


    =====================================

    Trong giờ sinh vật, thầy giáo bắt được quả tang một học sinh đang ngủ gật bèn nói: Toi ra câu đối, nếu cậu ko đối được thì sẽ bị đuổi học. Câu đối là: "Con bò cạp cạp con bò cạp, cạp xong rồi bò, bò xong rồi cạp". Học sinh liền đối lại là: "Thầy sinh vật vật cô sinh vật, vật xong rồi sinh, sinh xong rồi vật". -->


    =======================

    Lớp Y- trường ĐH Y Dược - Đề bài kiểm tra một tiết như sau : "Anh/Chị hãy tả bộ phận sinh dục của nam và nữ". Hai anh chị sinh viên vì suốt đêm qua đi chơi nên không có học bài, bàn với nhau: "mình và bạn cùng cho xem bộ phận....của nhau để tả nhé". Hai anh chị chăm chú nhìn....của nhau để làm bài, bất ngờ Giáo sư phát hiện, ông vỗ bàn la lớn: "Anh A, anh bị bắt quả tang đang cho bạn xem tài liệu, nhắc nhỡ lần thứ nhất, dẹp tài liệu vô - Chị B , mang tài liệu của chị lên đây tôi... tịch thu !!!!


    ========================================

    Trước ngày cưới:
    -Chàng: Thật tuyệt vời!Cuối cùng thì giờ phút anh mong đợi nhất cũng đã tới!
    -Nàng: Em phải ra đi à?
    -Chàng: Không. Thậm chí em đừng bao giờ nghĩ tới điều đó!
    -Nàng: Anh có yêu em không?
    -Chàng: Tất nhiên rồi!
    -Nàng: Anh có phản bội em không?
    -Chàng: Không! Sao em lại có ý nghĩ đó cơ chứ?
    -Nàng: Anh sẽ hôn em chứ?
    -Chàng: Đương nhiên.
    -Nàng: Anh sẽ đánh em chứ?
    -Chàng: Không bao giờ!
    -Nàng: Em có thể tin anh được không?
    Sau ngày cưới: Hãy đọc từ dưới lên

  9. #9
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Hồi 1
    Cô gái lạ
    Lại nói chuyện tôi và Trương Vô Kỵ bị lão Chu Trường Linh hất xuống hang sâu, nhưng nhờ vậy Trương Vô Kỵ lại học được Cửu Dương Thần Công giúp gã trị được hàn độc trong người. Nhưng nghĩ lại gã Trương Vô Kỵ đúng là đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo, ai đời lại quay về khoe khoang võ công với lão họ Châu, làm lão xô cả hai anh em xuống vực tí chết, cũng may trời tuyết nhiều, tôi lại nhờ khinh công thượng thừa nên bảo toàn mạng sống, còn gã Trương Vô Kỵ thì khổ rồi, tự nhiên đập trúng cành cây, thế là gãy chân, đúng là lãng xẹt, đúng là đen như mõm con Ki Ki.
    Cuối cùng chỉ khổ cho tôi, chẳng những phải kéo gã đi lại còn phải cung phụng nào thức ăn, nào nước uống, đúng là nhục như con trùng trục.
    Đêm hôm ấy, tôi vừa đi bắt gà về cửa hang, chợt giật mình khi thấy một cô gái đi chân trần giữa trời tuyết. Vừa chợt nghĩ “Dáng người ả trông như hoa hậu” nhưng khi thấy mặt tôi mới phát khiếp, ai đời sẹo chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là “Nhìn xa thì tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo.” Đúng là ngoại hạng xấu.
    Vừa trông thấy mặt cô ta, tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
    Thấy tôi hốt hoảng chạy về, Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
    - Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
    - Ừ, em gặp ma. – tôi lắp bắp trả lời.
    - Thằng thế mà kém – Trương Vô Kỵ cười khẩy – làm quái gì có ma chứ.
    Nhưng vừa lúc đó, bộ mặt quái đản kia của cô gái thò vào, gã Trương Vô Kỵ lập tức hét lớn khiến tôi tưởng thủng cả màng nhĩ.
    - Các ông làm gì mà hét to thế? Tưởng tôi là ma chắc? – cô gái lên tiếng.
    - Bà không phải ma thì là gì? - lấy hết sức can đảm tôi trả lời
    - Tôi là người.
    Đến lúc đó tôi mới bình tĩnh soi đuốc xuống dưới chân cô ta, ừ nhỉ, đúng là có bóng, như vậy cô ta là người, thầm yên tâm, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
    - Đại ca ơi, cô ấy là người.
    Song đến lúc này tôi mới nhận ra gã họ Trương đã sùi bọt mép chết giấc từ lúc nào.
    - To xác thế mà yếu bóng vía nhỉ. – cô gái cười khẩy.
    Mãi sau khi Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, chúng tôi mới ngồi nói chuyện với cô gái đó.
    Kể ra thì cô gái có dáng người tuyệt đẹp, tiếc bộ mặt không tiêu hóa nổi, xấu như con gấu. – Tôi thầm nghĩ, tất nhiên, chẳng dại gì lộ ra suy nghĩ đó.
    Cô gái tên Thù nhi, kể ra cũng đáng thương, cha cô ta cưới me. kế, lập tức hắt hủi hai me. con nàng, Thù nhi không chịu được bèn “thịt” luôn mụ dì ghẻ, cuối cùng me. cô cũng phải vì vậy mà chết, cô vì muốn tránh khỏi sự truy sát của cha nên đến nương nhờ vào Kim Hoa Bà bà, từ đó đến giờ chưa từng tiếp xúc với bất cứ người nào.
    Chợt thấy vết sẹo trên tay Thù nhi, tôi tò mò:
    - Hê, Thù nhi cô nương, trên tay bà có vết gì thế? Ai cắn đấy?
    - Đây là hồi nhỏ tôi cùng bà bà đi bắt một gã tên Trương Vô Kỵ, bị y cắn một cái, hại tôi tốn mấy trăm nghìn tiền tiêm phòng *** dại đấy.
    Trương Vô Kỵ nghe vậy xám mặt, vội vàng kéo tôi ra một góc:
    - Chết me. tao rồi mày ơi.
    - Me. đại ca chết từ đời tám hoánh, còn đâu nữa mà die cơ chứ?
    - Ừ thì chết tao, nó mà biết tao là thằng Trương Vô Kỵ thì chết.
    - Nguy hiểm thật. – tôi chẹp miệng.
    - Cho nên nếu có hỏi tên mày phải bảo tao họ Tăng, tên A Ngưu nhớ chưa?
    - Không được đâu, lỡ cô ấy nhìn thấy chứng minh nhân dân của đại ca thì sao?
    - Mày ngu thế? Tao dấu quách vào quần, nó không dám lục đâu, yên chí.
    Thù nhi thấy hai đứa tôi chạy vào góc bèn nói tiếp:
    - Hai ông vào trong đấy làm gì thế?
    - Làm chuyện cần phải làm, bà hỏi làm gì? – tôi chống chế - thế cái thằng trời đánh Trương Vô Kỵ đấy đâu rồi?
    - Thằng *** chết đấy biệt tăm biệt tích đâu rồi, không hiểu sao mấy năm nay tôi cứ nghĩ về nó, nhưng chẳng hiểu nó đi đâu, tốn không biết bao nhiêu tiền đăng báo tìm trẻ lạc rồi.
    - Thôi bà ạ - tôi cố nén cười – cứ coi như bị *** cắn thì thôi.
    Trương Vô Kỵ biết tôi chửi xéo hắn, bèn lén lấy chân đá mạnh vào mông tôi làm tôi tưởng như bị trời giáng.
    - Ừ, quên thì quên – Thù nhi nói – mà tôi quên không khỏi, hai ông tên gì thế nhỉ?
    - Ờ ờ… đây là - tôi lúng túng – là Tăng, Tăng A Ngưu, còn tôi là Sở Lưu Manh, anh em cùng cha khác bố với Sở Lưu Hương.
    - Ừ một con trâu với một thằng lưu manh, tên hay đấy. – cô nàng cười phá lên.
    Cũng may từ hôm đó nhờ quen cô nàng, chúng tôi được cô đem cả nước ngọt lẫn gà rán cho tránh được cảnh vừa uống nước lã đau bụng chết người vừa ăn rau quả hái trộm mà nơm nớp lo thuốc trừ sâu.
    Nhưng kỳ lạ thay, mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu, Thù nhi đi đâu? Bị bắt cóc chăng? Hay bị thằng Sở Khanh nào dụ đỗ đi rồi? Vô lý, Thù nhi xấu như thế họa có thằng mù mới động vào, nhưng chưa chắc, biết đâu thằng kỹ sư đào mỏ nào không nhắm vào Thù Nhi mà nhắm vào của cải của cô chăng?
    Đang chăm chú suy nghĩ, chợt tôi thấy Thù nhi đi về phía hang, chưa kịp reo mừng đã thấy mấy bóng dáng phía sau, định thần nhìn rõ, tôi chột dạ:
    - Toi rồi đại ca ơi, con trời đánh Thù nhi dẫn bọn Hà Thái Xung, Vệ Bích, Thanh Anh đến rồi, bọn đấy mà đến đây thì anh em mình tạch trên đống gạch là cái chắc.
    - Chết cha, làm thế nào bây giờ?
    - 36 kế chạy là thượng sách.
    Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi đến cốp:
    - Ngu thì cũng phải chừa cho người khác ngu với chứ, chân tao đang si cà que thế này thì chạy thế nào được.
    Tôi chưa kịp cãi thì đã thấy cả bọn kia bao vây xung quanh, nhưng tại sao đôi mắt cô ta lại rưng rưng nước nhỉ? Hừm, đúng là nước mắt cá sấu.
    Chợt nghe cô ta nói:
    - Hai anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
    - Bố khỉ, lại còn giở trò mèo khóc chuột. – tôi chỉ lầm bầm rồi dỏng tai lên mà nghe.
    - Một trong hai anh có thể lấy em được không?
    Tôi chợt giật mình, ngớ người ra chưa biết phản ứng sao đã nghe Trương Vô Kỵ nói:
    - Được chúng tôi đồng ý.
    Tôi giật mình cứ tưởng mình nghe nhầm, chợt ghé vào tai Trương Vô Kỵ nói nhỏ:
    - Đại ca điên rồi chắc? Con Thù nhi này xấu như ma, sao lại cưới nó?
    - Cô ấy có hoàn cảnh rất tội nghiệp – Trương Vô Kỵ chép miệng – các cụ có câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, phải quý trọng con người chứ.
    - Đại ca – đôi mắt tôi rưng rưng xúc động – em kính trọng đại ca nhất sau em, không ngờ đại ca có thể hy sinh thân mình chỉ vì muốn cho cô ta được an lòng.
    - Tao nói tao hy sinh bao giờ?
    - Không phải đại ca vừa bảo sao?
    - Tao nói tao lấy nó à? Tao đồng ý cho mày đấy chứ.
    - Cái gì? – tôi giật nẩy người – đại ca điên rồi à? – con đấy xấu bỏ xừ, em thà đập đầu vào gối chết còn hơn.
    - Mày điên thì có, bây giờ nó dẫn bọn Hà Thái Xung đến đây, chỉ có cách lấy lòng nó thì mới có hy vọng sống hiểu chưa?
    - Nhưng em không lấy nó đâu, với nhan sắc của nó, em làm cả đời cũng chẳng đủ đi thẩm mĩ viện – chợt tôi nhìn thấy một cô gái xinh như tiên ở phía sau mà mãi sau này mới biết nàng tên Chu Chỉ Nhược, tôi chỉ vào cô ta nói – thà em lấy cô gái kia còn hơn.
    Vừa lúc đó đã thấy gã họ Trương gõ đến cốp vào đầu tôi:
    - Mỡ đấy mà húp, con bé đấy để tao. – rồi y hét lớn – Thù nhi cô nương, thằng đệ của tôi đã chấp nhận lấy bà rồi, bà cứ yên chí.
    Chẳng biết có phải được lấy tôi không mà cô nàng đánh rõ máu, lại cộng thêm được Trương Vô Kỵ giúp đỡ, cô nàng nhanh chóng đẩy lui bọn Hà Thái Xung.
    Nhưng tất nhiên, chúng tôi chỉ may mắn đến như vậy là cùng, khi chưởng môn Nga MY là Diệt Tuyệt sư thái đến, cả ba chẳng thể nào chống nổi Ỷ Thiên Kiếm lợi hại nên đành bị trói giật cánh khuỷu lôi đi.
    Cũng may trên đường đi Chu Chỉ Nhược nhận ra Trương Vô Kỵ là người quen cũ nên đỗi xử khá ân cần nên cũng khỏi được cái chân gãy, tại sao ông trời bất công thế nhỉ, Trương Vô Kỵ lúc nào cũng được những cô gái xinh đẹp vây quanh còn tôi, chao ôi nhìn lại vợ mình mà tôi chỉ muốn mụ già Diệt Tuyệt vung Ỷ Thiên Kiếm lên chém ả làm mấy mảnh thì tốt biết bao.
    Nhưng ông trời một lần nữa lại hại tôi, mụ Diệt Tuyệt đúng là già rồi còn đú, học người ta giả vờ từ bi định đem chúng tôi theo đến khi nào diệt xong ma giáo sẽ tính sổ luôn cả thể.
    Nhưng ngựa quen đường cũ, vừa thấy giáo đồ Minh Giáo ở dưới chân núi lập trạm thu phí bắt cả phái Nga My quay lại mua vé mới cho vào thì mụ già đã rút thanh kiếm đến roẹt, thôi thế là toi một mạng.
    Nào đã đủ, mụ còn huy động cả bọn đệ tử Nga My xông vào một thể chém giết cho đã tay.
    Trong lúc hăng tiết vịt, mụ già vô tình đụng trúng phải tôi, bị ngã ngửa về phía sau, tôi tức giận thét lớn:
    - Mụ điếm già, dừng tay lại.
    Đang say máu lại nghe tiếng quát như vậy, Diệt Tuyệt sư thái quay lại quát lớn:
    - Thằng nào tinh tướng thế?

    To be continued ...

  10. #10
    niemtintech's Avatar

    Trạng thái
    Offline
    Tham gia ngày
    May 2011
    Thành viên thứ
    46186
    Giới tính
    Bài gởi
    18
    Level: 25 [?]
    Experience: 84,865
    Next Level: 100,000
    Cảm ơn 0
    Cảm ơn 0 lần / 0 Bài viết

    Default

    Hồi 2
    Gã Vô Kỵ lại gặp may mắn
    Thấy mụ già Diệt Tuyệt nổi giận, tôi hoảng hồn vội vàng chạy vọt về sau lưng Trương Vô Kỵ.
    Song ánh mắt như cú vọ của mụ vẫn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không xong rồi, nếu để mụ hỏi chắc chắn mình thành ma mất, chợt trong đầu tôi nẩy ra một ý.
    Trương Vô Kỵ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tôi đá thẳng vào mông, gã mất thăng bằng luống cuống lao về phía trước.
    Mụ già Diệt Tuyệt thấy Trương Vô Kỵ “bước” ra bèn trừng mắt:
    - Hừ, thì ra là mày hả con? Chán cơm thèm đất, thích nghe kèn rồi phải không?
    - Ơ ơ…. – Trương Vô Kỵ lắp bắp.
    - Đúng, - không để gã nói tiếp, tôi vội vàng la lớn – đại ca ta không phục bà, giả vờ xuất gia làm dáng xong rồi đi giết người như đồ tể. Nhưng người ở đây chỉ đòi mụ có mấy chục ngàn tiền vào cổng mụ ăn quịt thì chớ lại còn đòi giết sạch người ta, mụ có phải con người không?
    Nghe tôi khích vậy, mặt mụ Diệt Tuyệt tím ngắt, mụ run rẩy nói trong cơn thịnh nộ:
    - Gã họ Tăng kia, hôm nay không giết mi ta thề không bao giờ động đến món thịt giả cầy khoái khẩu của ta.
    - Bà là kẻ xuất gia mà cũng ăn thịt giả cầy ư? – tôi khoái chí cười rộ lên.
    Biết mình lỡ lời, Diệt Tuyệt vội vàng nói lớn:
    - Hai ngươi muốn gài ta phải không? Nói mau, hôm nay tới đây nhằm mục đích gì?
    - Tại hạ…- Trương Vô Kỵ lúng túng.
    - Đại ca ta muốn mụ tha hết cho bọn họ, đồng thời cuốn xéo khỏi Quang Minh đỉnh này – tôi lập tức hét lớn.
    - Không đời nào – Diệt Tuyệt rít lên – bọn mi có biết Quang Minh đỉnh là nơi Ma Giáo định cư, chúng tích hợp hàng trăm con gà vịt khắp nơi những mong dùng virus cúm H5N1 gây họa cho giang hồ, Diệt Tuyệt sư thái này phải thay trời hành đạo.
    - Bốc phét – tôi gào lên – rõ ràng bà thèm ăn thịt gà nên mới đến cướp thì có, đại ca tôi nói nể tình bà già sắp đứt cước nên quyết định chấp bà ba chiêu.
    - Hừm. – Diệt Tuyệt nói – nếu hắn tiếp được ba chiêu của ta ta sẽ tha cho bọn người ở đây.
    Nghe vậy Trương Vô Kỵ mặt như mếu chạy tới chỗ tôi:
    - Mày muốn tao chết phải không?
    - Đại ca yên chí đi, mụ già này chắc sắp tàn rồi, Cửu Dương thần Công của anh lợi hại thế chắc chắn sẽ phá được thôi.
    - Phá cái đầu mày. Tao mà có bề gì thì…
    Trương Vô Kỵ chưa kịp chửi thêm đã thấy Diệt Tuyệt sư thái lao vun vút tới.
    Trương Vô Kỵ không kịp phản ứng vội vàng co giò toan bỏ chạy.
    Song y vừa nhấc chân, tôi sợ y bỏ chạy mụ sư thái không làm gì được sẽ trút giận sang tôi nên vội vàng đưa chân sang ngáng ngay chân y.
    Trương Vô Kỵ ngã giập mặt xuống đất, song nhờ vậy lại tránh được phát chưởng bay ngang đầu gã.
    Diệt tuyệt thấy vậy lại tưởng thân thủ gã cao cường nên khẽ lùi lại vận khí, mụ hét lớn rồi vận chưởng đánh tới.
    Lần này Trương Vô Kỵ chạy đâu cho thoát, y bay vụt về phía sau người đập vào cành cây lớn, thấy vậy tôi không khỏi thầm lo, nếu mụ tiếp tục truy kích, đảm bảo Trương Vô Kỵ có mười mạng cũng chẳng đủ chết.
    Song kỳ lạ thay, thấy Trương Vô Kỵ nằm thẳng cẳng dưới đất mụ Diệt Tuyệt chỉ thản nhiên trơ mắt đứng nhìn.
    Tôi trầm trồ:
    - Đúng là có chút phong cách chưởng môn, nếu mụ truy kích tiếp thì …
    - Phong cách cái con khỉ - Trương Vô Kỵ kéo cổ tôi xuống – mày nhìn xuống chân mụ ý đi.
    Tôi nghe lời nhìn xuống dưới chân mụ thì vỡ lẽ, hóa ra lúc bị đánh, Trương Vô Kỵ vội vàng rút tờ năm trăm ngàn ném xuống đất, mụ già Diệt Tuyệt thấy tiền thì mắt sáng rực vội vàng đè chân lên không chịu nhúc nhích, nhờ vậy gã Trương Vô Kỵ lại thoát chết một lần nữa.
    Trương Vô Kỵ đứng dậy chuẩn bị tiếp thêm một chưởng nữa của Diệt Tuyệt sư thái, song xem thần sắc của sư thái chắc cũng nể tình 500 ngàn của Trương Vô Kỵ mà sẽ tha chết cho hắn phen này.
    Nào ngờ lúc đó lại xuất hiện gã Hân Dã Vương tự nhiên kéo quân đến bao vây chọc tức mụ già Diệt Tuyệt, làm mụ lại nổi điên lên, xem ra phen này họ Trương muốn sống cũng khó.
    Nào ngờ sau chưởng lực của Diệt Tuyệt sư thái Trương Vô Kỵ vẫn bình thản đứng yên như chẳng có chuyện gì.
    Chưởng xong, Diệt Tuyệt sư thái chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Giỏi lắm rồi kéo cả bọn đi mất.”
    Đám Minh Giáo reo hò ầm ĩ, tôi cũng hồ hởi chạy lại:
    - Đại ca, đại ca giỏi thật đấy.
    - Giỏi cái con khỉ - Trương Vô Kỵ cúi xuống nói nhỏ - mụ già sợ bọn người của Hân Dã Vương, chưởng vừa rồi nhẹ như đuổi muỗi, thấm vào đâu.
    - Thì ra là thế. Số đại ca đỏ thật đấy.
    - Tất nhiên, nhưng đỏ thì đỏ, tao vẫn phải thanh toán mày tội dám gài tao tí nữa làm tao toi mạng.
    Vừa lúc đó, tiếng cười the thé vang lên, liền sau đó, bóng dáng cô vợ yêu quái của tôi đã bay vọt lên trời.
    Hân Dã Vương kêu lớn:
    - Thanh Dực Bức Vương thả con gái tao ra.
    Tôi ngạc nhiên vô cùng không ngờ Hân Dã Vương lại là ông già vợ của tôi, nhanh như chớp tôi nghĩ ra cách vẹn cả hai đường.
    Tôi vội vàng chạy vọt theo hắn hét lớn:
    - Thanh Dực Bức Vương, ngươi định bắt cóc tống tiền phải không? Mau đứng lại cho ta.
    Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, tưởng tôi đuổi theo tìm vợ nên cũng đứng sững ra không tính sổ nữa.

    * * *

    Dĩ nhiên tôi dại gì đuổi theo bọn chúng, chỉ chạy được chừng vài ba cây số, tội đàng hoàng rúc vào bụi cỏ bên đường đánh một giấc ngon lành.
    Đến lúc mở mắt, tôi chợt thấy một lão trọc tay xách một túi vải to tổ bố bước đi trên đường, thầm nghĩ nhà sư làm gì có gì mà xách, chắc lão này lấy ở đâu rồi, tôi phải tìm cớ đi theo chôm lại mới được.
    Nào ngờ trong chiếc túi ấy lại là Trương Vô Kỵ, đồng thời tôi còn bám theo vô tình nghe được lão tặc Thành Khôn nói lớn trước đám đông quần hùng Minh Giáo đã bị hắn đánh lén:
    - Hế hế, đệ tử ta Tạ Tốn không biết ta có mối thù thâm sâu với Minh Giáo, nó đem tất cả tài sản gửi cho ta, cuối cùng ta giết cả nhà bọn chúng, nhằm gây mối hận giữa Minh giáo với võ lâm, quả nhiên thằng dở người ấy vì tìm ta mà tàn sát bao người, đồ đệ ngoan, chỉ có ta ở giữa kiếm được bộn tiền của tên đầu đất đó.
    Nghe đến đó, Trương Vô Kỵ gầm lên rồi vùng vẫy đủ đường tìm cách thoát khỏi chiếc túi nhưng than ôi, chiếc túi rắn chắc vô cùng, gã lại chỉ có đôi bàn tay trần, làm sao phá nổi, mãi đến lúc đó tôi mới chạy tới:
    - Đại ca, anh đừng xúc động quá từ từ để em tìm cách.
    - Nhanh lên – Trương Vô Kỵ giục – lỡ thằng Thành Khôn chạy mất tao biết đi đâu mà đòi tiền.
    - Hóa ra anh tìm nó để đòi tiền à?
    - Chứ không thì vì cái quái gì? Mau lên.
    - Từ từ, em có đem con dao tổng hợp ở đây, yên chí, cái túi này chỉ là muỗi.
    - Mày bớt bốc phét đi, nhanh lên.
    Roẹt một đường, chiếc túi càn khôn của hòa thượng nọ đã bị rạch một miếng to tướng, Trương Vô Kỵ lồm cồm bò ra song nghĩ về món gia tài của nghĩa phụ mình đang bị Thành Khôn xù mất, gã hấp tấp vọt tới đuổi theo.
    Tôi cùng gã đuổi theo đến phòng một cô gái thì thấy một một cô gái đang bị một ả khác dí dao vào cổ.
    Ối chao ôi, nhìn thấy gương mặt cô ta so với cô vợ hờ của tôi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ai đời mặt đầy tàn nhang, miệng lại méo xệch. So với cô gái đang cầm dao chĩa vào cổ cô ta đúng là địa ngục so với thiên đàng.
    Cô gái cầm gươm chính là Dương Bất Hối, Bất Hối nghe cha mình bị Thành Khôn đánh lén bèn chạy tới xem xét quên cả mối nghi ngờ dành cho cô bé Tiểu Chiêu tội nghiệp.
    Nhưng gã Trương Vô Kỵ này đúng là số đỏ, nhờ cứu được cô ta mới được cô ta chỉ cho đường hầm trong căn phòng.
    Nhìn miệng hầm tối om, tôi chợt nuốt nước bọt:
    - Đại ca ơi, lỡ thằng cha Thành Khôn chờ sẵn ở dưới tặng anh em mình mỗi đứa một đao thì đúng là oan mạng.
    - Mày nói cũng phải. – Trương Vô Kỵ trầm ngâm rồi bất chợt xô tôi xuống dưới.
    Tôi chưa kịp kêu đau đã nghe giọng hắn oang oang:
    - Sao có gì không?
    - Không có.
    Ngay sau câu trả lời của tôi, Trương Vô Kỵ và cô gái Tiểu Chiêu lao vù xuống dưới.
    - Chỉ giỏi lợi dụng người ta. – tôi làu bàu.
    Song Thành Khôn đúng là tên *** chết, hắn dùng bẫy bắt chúng tôi vào trong căn nhà đá rồi chặn đá ở bên ngoài.
    Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di.
    Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi.
    Cây đuốc bay vụt qua mặt Tiểu Chiêu, cô bé kêu ối lên rồi lấy tay bưng mặt.
    Cả tôi và Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn sang, chao ôi, gương mặt cô ta bây giờ đẹp tuyệt vời, cứ như tiên nữ giáng trần vậy.
    Hóa ra bó đuốc của tôi vô tình làm xém chiếc mặt nạ da của cô ta, đồng thời còn cháy mất một góc áo của cô ta lộ ra làn da trắng muốt.
    Chợt quay lại nhìn Trương Vô Kỵ tôi kêu lên:
    - Đại ca.
    - Gì thế? – Trương Vô Kỵ giật mình.
    - Máu mũi anh đang chảy kìa – tôi quay mặt đi lầm bầm – máu gái đến thế là cùng.
    Trương Vô Kỵ lúng túng cúi xuống lau mặt.
    Sau khi cởi tạm chiếc áo khoác cho Tiểu Chiêu, tôi quay sang nhìn tấm bản đồ, thì thật kỳ lạ, từng hàng chữ hiện ra.
    Cả bọn ồ lên kinh ngạc.
    Song vẫn là công cốc, chữ trên tấm da dê ngoằn nghèo như giun bò, đọc tới đọc lui vẫn chẳng biết tiếng nước nào.
    Tôi bực mình càu nhàu:
    - Bảo dại ca mãi rồi, chịu khó đi học ngoại ngữ đi, sau này dễ xin việc hơn, giờ mới thấy quý chưa? Mình mà dịch được tấm da dê này có phải xong rồi không?
    - Mày nói ngon như ăn óc, biết đây là chữ gì? Tiếng anh cũng vô dụng thôi em ơi.
    Trong lúc hai chúng tôi cãi nhau, Tiểu Chiêu ồ lên một tiếng rồi nói:
    - Thôi hai ông ơi, đây là tiếng Iraq, tôi biết đọc.
    - Iraq? Bà có nhầm không đấy? – tôi ngạc nhiên kêu lên – lại bốc phét hả?
    - Đừng khinh nhau thế nhớ, dù gì tôi cũng có bằng C tiếng Iraq đang hoàng đấy.
    - Bằng dỏm chứ gì? Thời buổi này mà có người dạy tiếng Iraq. – tôi bĩu môi.
    - Không tin thì để tôi đọc cho mà nghe.
    Tiểu Chiêu tức khí rồi đọc một lèo toàn tâm pháp võ công tôi chẳng hiểu gì nên tha thẩn đi xung quanh thắc mắc chẳng biết có phải Sadam Husen đến đây ẩn náu rồi để lại tâm pháp võ công không nữa mà để bây giờ gã Trương Vô Kỵ tập luyện như điên.

    Thấy hay thì nhấn Thanks nha
    To be continued ...


 
Trang 1/2 12 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 09-09-2012, 09:31 AM
  2. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 27-09-2010, 09:45 PM
  3. [Help]Đếm ngược thời gian
    By nguyenngochuy in forum Hỏi đáp & Thảo luận
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 15-03-2010, 04:52 PM
  4. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 30-01-2010, 09:11 AM
  5. Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 07-09-2009, 10:00 AM

Tags for this Thread

Bookmarks

Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời bài viết
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể chỉnh sửa bài viết
  •