-
PHẦN 2
NHƠN LUÂN ÂM KINH
Sau đây là phần kinh âm dương, để mà tùy thuận vào cuộc sống, đem lại hạnh phúc cho gia đình.
ÂM KINH
Trong giới nam hay là giới nữ
Hiểu cho tường sự khởi âm dương
Chơn âm là thể nữ nhơn
Chơn âm nhu yếu vợ nên phải mềm
Nếu ngược lại nữ nhơn khô cứng
Thời coi như xung khắc chơn dương
Làm cho xung đột chẳng yên
Gia đình đổ vỡ khó nên thuận hòa
Đạo chơn âm yếu mềm thuận hiếu
Đó là điểm lợi thế giữ mình
Nước kia ở thấp thường tình
Nhưng nào lửa dữ hơn gì được đâu
Nước tuy mềm nhưng nào phải thế
Đá phải mòn từng thấy xưa nay
Đá mòn nước chảy mây bay
Thấp cao tùy lúc chuyển xây thế tình
Nếu ngược lại hung sùng nóng tánh
Thời coi như xung khắc chồng con
Sống thời trái lẽ tự nhiên
Con đường gia đạo khó nên thuận hòa
Cũng vì vậy vợ hiền phái yếu
Phải hiểu mình thời mới thơm danh
Chơn âm co rút vững thân
Hiền hòa nhỏ nhẹ chuyển xây sự đời
Nếu ngược lại vợ càng nóng tánh
Thời coi như trái lý chơn âm
Vợ chồng khó đặng ấm êm
Nát tan đổ vỡ khó nên cửa nhà
Phải hiểu rõ tánh âm co rút
Nên nữ nhân thủ tiết thờ chồng
Ứng theo tứ đức tam tòng
Đó là lẽ sống của người thành tiên
Nếu ngược lại nữ nhơn bạo phát
Tánh hung sùng ác sát chẳng kiên
Làm nên những chuyện đảo điên
Lấn chồng áp đảo rối ben trong ngoài
Nếu âm dương thường hay đảo lộn
Thời gia đình họ tộc sao an
Đó là thời loạn gia môn
Làm sao tránh khỏi tiếng đồn bay xa
Nên hiểu rõ âm dương triết lý
Nên nữ nhân đức tánh thâm trầm
Nhu mì hiền thục dịu dàng
Làm cho cuộc sống gia đình yên vui
Nếu ngược lại vợ luôn quá quắt
Làm cho chồng bực tức nổi hung
Đó là xung khắc chơn dương
Làm sao tránh khỏi lụy phiền bản thân
Cũng nên biết chơn âm cô đọng
Thời nữ nhơn phải trọng thân mình
Chăm lo gìn giữ hạnh lành
Giữ gìn giá ngọc thường hằng sáng trong
Nếu ngược nữ nhơn buông thả
Không giữ mình dục dã đâu đâu
Làm sao tránh khỏi thảm thê
Sống thời phải chịu họa hề nhuốt nhơ
Cũng phải hiểu Dương trên Âm dưới
Vợ giúp chồng phò tá sớm hôm
Thay chồng quán xuyến trông coi
Gia tài sự nghiệp vững yên trường tồn
Nếu ngược lại vợ đè chồng dưới
Vợ lấn chồng buộc trói chơn dương
Làm cho gia đạo rối ren
Gia đình lụn bại khó nên danh hiền
Cũng nên biết âm hòa dương thịnh
Thời lo gì chẳng được ấm no
Chơn âm hướng nội bên trong
Chơn dương hướng ngoại dựng xây cơ đồ
Nên chơn âm vung bồi nội thể
Thường lo toan hết thảy trong nhà
Nên hư của một gia đình
Không ngoài người vợ giữ gìn ấm êm
Nếu ngược lại vợ trên chồng dưới
Vợ chuyên quyền chồng đứng đàng sau
Âm càn không kể thiệt hơn
Gia đình họ tộc đảo điên phen nầy
Đó là lúc gia đình địa ngục
Nếp gia phong lụn bại còn chi
Hết còn trên dưới tôn ti
Còn đâu hạnh phúc còn chi thuận hòa
Âm lấn Dương độc tài quyền bá
Mãi chuyên quyền gò bó chồng con
làm cho Dương lụn bại suy
Gia Đình tăm tối mấy khi thịnh hành
Lại hiểu rõ dương trong âm đục
Vợ theo chồng chuyển vận sáng soi
Mặt trăng phản chiếu dương quang
Làm cho gia đạo huy hoàng đẹp xinh
Nếu ngược lại chơn Âm không rõ
Tự tác tung chẳng bỏ hung hăng
Chuyên quyền lấn áp chơn Dương
Đó là nghịch lý thiên công an bày
Nếu ngược lại chẳng màng đạo lý
Cứ làm bừa họa đến tai bay
Luật trời sau trước xưa nay
Nào ai cải được thế thay đạo trời
Làm con người thức thời Thiên Ý
Hiểu cho tường nguyên lý âm dương
Chơn âm chìm xuống náo nương
Chơn dương nhẹ nổi thênh thang bao trùm
Âm theo dương lẫy lừng hùng bá
Dựng nghiệp trời nào khó xưa nay
Chồng sao Vợ vậy mới hay
Thuận chồng thuận vợ đồng bay đồng thành
Trong trời đất dương truyền âm giữ
Âm nhờ dương rực rỡ bay cao
Mây kia không phải nước sao
Nhờ Dương mây mãi bay vào không gian
Âm mất dương tối tăm mờ mịt
Càng lạnh tanh lụn bại khó nên
Cho nên âm phải theo dương
Nẩy chồi nở lộc mùa xuân đất trời
Cần phải hiểu rõ thời chân lý
Âm tối đen Dương sáng tỏa ra
Cho nên gái phải theo trai
Là điều thuận lý xưa nay sống còn
Cũng vì thế chơn âm định tỉnh
Ứng dụng ra thể tính khéo khôn
Làm cho dương phải chuyển luân
Giữ gìn âm mãi tung bay khắp cùng
Nên suy xét tận tường nguyên lý
Đạo luật trời hai lối, kiết, hung,
Hai bên cảnh giới phân minh
Thiên đàng địa phủ, mấy khi sai nào
Cõi thiên đàng sáng bừng châu báu
Cõi âm ti đầy lối yêu ma
Xưa nay trong cõi người ta
Dương là sự sống có sai bao giờ
Trong hoàn vũ đất trời phân định
Thành hai bên ác thiện hai nơi
Dương quang thành lập cõi trời
Trân châu, vàng ngọc sáng ngời lung linh
Bên âm phủ tối tăm muôn thuở
Sắt cùng chì, thiếc, kẽm dẫy đầy
Địa phủ khốn khổ lắm thay
Hành hình đói khát suốt ngày khảo tra
Âm với Dương hai bên đã rõ
Đạo luật Trời ai cải được đâu
Thuận Thiên thời đặng phước cao
Lo gì chẳng đặng siêu sanh Thiên Đàng
Vợ cùng Chồng ôn hòa chánh thiện
Thời gia đình hưng thịnh biết bao
Gia đình êm ấm, ấm êm
Cháu con hưng thịnh bình yên đời đời
Âm kinh đây ai mà gặp đặng
Thời phát tâm tụng niệm chép in
Lưu truyền cho cả thế gian
Chung cùng tu học luận bàn lẽ hay
Công đức ấy đắp xây hạnh phúc
Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, hộ trì
Ông bà cha mẹ nhiều đời
Về nơi cực lạc thiên đàng an vui
Nếu như vua, chúa, quan, dân
Truyền kinh dạy bảo góp phần công lao
Người này sẽ được Tổ Tiên
Khai thông trí huệ vô biên phước lành
Cháu con vinh hiển đời đời
Công thành danh toại sang giàu bền lâu
Lời kinh vi diệu cao sâu
Thành tâm chuyển số nguyện cầu hiển linh.
* * *
Chúng con là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Thành tâm kính lạy Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu, ban phúc lành cho toàn nhân loại anh em, cầu nguyện cho toàn nhân loại anh em, sớm hội ngộ Cội Nguồn, thấu hiểu Đạo Lý Âm Dương, làm chủ chân tâm, chân tánh, lên ngôi tối cao chánh đẳng, chánh giác, giải thoát sanh tử, làm chủ vũ trụ, làm chủ thiên đàng cực lạc.
NAM MÔ KHAI HÓA TỐI THƯỢNG TỔ TIÊN VÔ BIÊN NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ LONG HOA CỬU HUYỀN THIÊN PHỤ ẤN QUANG TỐI THẮNG NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ TIÊN CƠ ĐỨC MẸ ĐỊA MẪU DƯỠNG SANH NHƯ LAI (LẠY)
* * *
Bình luận:
Nói đến sự lý âm – dương là như thế, nên biết trước, mà tránh đi điều không tốt xảy ra, bảo vệ hạnh phúc gia đình. Cái đạo Âm Dương là cái đạo tự nhiên phải biết dung hòa lẫn nhau, để phát triển tồn tại sự sống. Nếu chồng quá dương thì vợ phải biết làm gì, đạo Âm – Dương cần phải dung hòa để mà tồn tại. Nếu Dương quá thì âm diệt không phát triển được, nếu Âm quá thì Dương diệt không phát triển được. Nên Ông Cha ta thường dạy, thuận vợ thuận chồng, Biển Đông tát cạn.
Ở thời Phong Kiến Thần Giáo sự sai lầm là coi trọng Dương đạo quá lớn, trở thành khắc khe của đạo làm chồng, làm cho Âm đạo không phát triển được, người vợ trở thành nô lệ cho chồng con, không phát huy được tài năng của người phụ nữ, kìm hãm trong khuôn phép Phong Kiến Thần Giáo lạc hậu sai lầm.
Sự giàu sang của gia đình, cũng như xây dựng xã hội, non sông, tổ quốc, thì người phụ nữ đóng một vai trò vô cùng quan trọng.
Ở thời cực đại của mạc pháp, con người rơi vào ác đạo đề cao âm đạo, (đề cao âm đạo khác với coi trọng âm đạo) dẫn tới một số đông tan vỡ hạnh phúc, mâu thuẫn xung đột luôn xảy ra, nếu không tan vỡ gia đình, thì hạnh phúc vợ chồng chỉ là con số không, nếu Chơn Dương đã bị Chơn Âm che lấp thì ông chồng khó mà làm nên nghiệp lớn.
Vì thế Văn Hóa Cội Nguồn ra đời chỉ rõ Nguồn Cội của Âm Đạo, Dương Đạo, phải biết dung hòa đem lại sự cân bằng, hòa thuận âm dương, thương yêu nhau, bảo bọc nhau, cùng nhau tiến hóa đâm chồi nẩy lộc sanh sôi nẩy nở, tạo lên sự giàu có, tạo lên mùa xuân của hạnh phúc. Một gia đình văn minh là gia đình luôn sống hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau, vợ tôn trọng chồng, chồng tôn trọng vợ, không phân biệt giai cấp, hòa thuận yêu thương nhau để mà sống, âm nhờ dương hướng ngoại để sanh tài sanh lộc, Dương nhờ Âm trụ vững làm nên nghiệp lớn.
Nói tóm lại Dương nhờ Âm quán xuyến nội gia củng cố nội lực để mà thành danh thành nghiệp, Âm nhờ Dương để mà sanh tài sanh lộc làm nên sự ấm cúng giàu sang của gia đình. Người chồng có làm nên nghiệp bá, mười phần hết chín, là nhờ có người vợ đảm đang, người vợ mà trở nên hữu ích cho xã hội là có người chồng biết dung hòa cuộc sống của Đạo vợ chồng biết làm cho vợ được tỏa sáng.
Nam giới mà làm nên lịch sử, thì nhờ có phụ nữ biết lo liệu đảm đang, mọi bề gia đình, xã hội. Người chồng cố gắng làm nên sự nghiệp, là vì gia đình, vì vợ vì con, cao hơn nữa là vì dân vì nước. Người vợ cố gắng bảo vệ sự giàu sang, là vì gia đình, vì chồng vì con, cao hơn nữa là vì dân vì nước.
Như vậy chí hướng của vợ, của chồng, chung cùng mục đích, không ngoài đem lại hạnh phúc cho gia đình, con cái, cao hơn nữa là tương lai về sau.
Sự tranh hơn, tranh thua, dẫn đến tự ái bất hòa, đó là một việc làm ngu xuẩn, trước mắt là một hố thẳm tan vỡ, hạnh phúc.
Nỗi lo sợ của người phụ nữ là sợ chồng bỏ rơi mình. Vì tính khí của bậc anh hùng, thường bị chinh phục bởi sắc đẹp và sự khôn khéo mềm yếu của người phụ nữ.
Vì thế thường sanh ra cay cú, chính vì sự cay cú ấy đã đánh mất cái đạo tối cao âm tính của người phụ nữ. Đó là sắc đẹp, và sự khôn khéo nhu mì yếu mềm của người phụ nữ, đã từng cột chân ông chồng của mình từ khi mới gặp nhau.
Thật ra mà nói lửa không hơn được nước, cứng khó hơn được mềm, nhu thắng cương, nhược thắng cường. Xưa nay vẫn còn giá trị, lịch sử cũng đã cho ta thấy, không biết bao nhiêu phụ nữ, làm điên đảo những bậc Anh hùng, không phải cái tài hùng bá làm nên nghiệp lớn của người phụ nữ mà chính là đạt đến trình độ của ÂM ĐẠO làm cho DƯƠNG ĐẠO mê hoặc, và bị khuất phục, bởi những đức tánh diệu kỳ, của sự khôn khéo biết núp bóng sau Dương, cột trói Dương bằng nhu mì mềm yếu khôn ngoan của người phụ nữ.
Nói đến sắc đẹp không thì chưa đủ, làm mê hoặc bậc đại anh hùng, mà chính là đạt đến trình độ của ÂM ĐẠO, lẫn sự khôn khéo của người phụ nữ, mới giữ được cột trói người đàn ông đại tài kia.
Như vậy ÂM KINH là kinh pháp không thể đọc qua mà hiểu, mà cần phải có sự nghiên cứu, mới đạt đến kết quả cao, ÂM KINH chính là báu vật của người phụ nữ, dùng nó để giữ gìn hạnh phúc.
* * *
Sự thay đổi xã hội, chính là sự thay đổi của nền văn hóa, dân tộc nào không có văn hóa, hoặc có văn hóa, nhưng đó là văn hóa đồi trụy độc hại. Thì không nói cũng biết, thì dân tộc đó không còn tự chủ được nữa, luôn luôn bị kẻ thù chi phối sai khiến, làm cho nước mất nhà tan, tương tàn nồi da nấu thịt.
Vì thế muốn cứu đất nước thoát khỏi sự chi phối sai khiến của kẻ thù, giữ gìn độc lập, dân tộc đoàn kết, dựng xây cơ đồ bá nghiệp hùng mạnh.
Nền tảng của sự cứu nguy đó, không có gì hơn được văn hóa, nhất là văn hóa truyền thống dân tộc, văn hóa dựng nước, và giữ nước.
Người người có văn hóa, nhà nhà có văn hóa, chính là nền tảng kiên cố của nền độc lập, nền tảng kiên cố của sự phát triển, nền tảng kiên cố của sự giàu sang và hùng mạnh.
Người người có hạnh phúc, nhà nhà có hạnh phúc, thì không nói cũng biết là non sông tổ quốc đó, rực thắm mùa xuân.
Nam có tánh khiêu hùng của nam
Nữ có tánh hiền thục của nữ
Âm – Dương, hiệp nhau để tiến hóa, nam mạnh như rồng, nữ đẹp như tiên thì còn gì hay cho bằng.
* * *
MUỐN BIẾT NHÂN LOẠI CON NGƯỜI NĂM MÀU DA ANH EM RA ĐỜI Ở ĐÂU? CÁCH ĐÂY BAO LÂU. UY DANH CHA TRỜI LẠC LONG QUÂN, UY DANH MẸ TRỜI ÂU CƠ. THÌ PHẢI TRUY TÌM LONG HOA THIÊN TẠNG. VĂN HÓA CỘI NGUỒN TỐI CAO CỦA NHÂN LOẠI CON NGƯỜI.
* * *
-
PHẦN 3
NHƠN LUÂN DƯƠNG KINH
Trong phái nam hay là phái nữ
Hiểu cho tường thấu rõ âm dương
Nam nhơn là thể an bang
Chương dương lý cứng nam nhơn phải hùng
Nếu ngược lại yếu mềm nhu nhược
Thời coi như khó đạt nên danh
Sống thời trái nghịch tự nhiên
Chết đi không khỏi luân phiên đổi dời
Tánh nam nhơn phải thời cứng rắn
Vì chơn dương hùng bá chuyển luân
Làm trai chí ở bốn phương
Quên mình vì nước giúp dân sang giàu
Nếu ngược lại chồng sau vợ trước
Thời rõ ràng nghịch lý âm dương
Sống thời khó đặng nên danh
Tiêu tan nề nếp gia phong chẳng còn
Nên hiểu rõ cho tường tính lý
Vì chơn dương có chí an bang
Cho nên mạnh dạng đảm đương
Giúp dân giúp nước hiên ngang ở đời
Nếu ngược lại yếu hèn co rút
Chí nhược nhu luồn cúi tựa nương
Đó là trái lẽ chơn dương
Sống thời khó đặng danh thơm đất trời
Nên phải hiểu nam hùng chí lớn
Thân làm trai xốc vác nhẹn nhanh
Tung hoành ngang dọc dưới trên
Trong ngoài thống nhất vững bền quản gia
Nếu ngược lại nam nhơn chìm lỉm
Tánh rề rà chẳng hiển tài năng
Làm cho nghịch lý dương quang
Sống thời phải chịu mọi đàng đắng cay
Cũng nên hiểu âm sau dương trước
Thời nam nhơn gánh vác sáng soi
Đảm đương mọi việc trước sau
Đối đầu hết thảy khó khăn trong ngoài
Nếu ngược lại vợ bay chồng trói
Thân đàn ông núp bóng vợ con
Còn đâu ánh sáng dương quang
Tối tăm mờ mịt nát tan cơ đồ
Nếu âm dương thường hay đảo lộn
Thời gia đình họ tộc sao an
Đó là điềm dở rối ben
Làm sao tránh khỏi đảo điên khốn nàn
Cũng nên hiểu đất trời phân định
Nên âm dương theo luật tự nhiên
Làm vợ ứng dụng bên trong
Làm chồng bộc phát vươn xa bên ngoài
Nên nam nhân phải thầy, phải thợ
Thường đối đầu tháo gỡ khó khăn
Đó là hợp lẽ chơn dương
Âm – Dương, tương hiệp tự nương xây thành
Lại hiểu rõ ngọn ngành đạo lý
Đạo làm chồng phải thấy hư nên
Dù là công việc nhỏ nhen
Hay là xã hội, nước non, trong ngoài
Nếu ngược lại cúi luồn để sống
Để quân thù gặm nhấm quê hương
Phu quân núp bóng hiền thê
Còn chi dương lý lộn bề hóa công
Dương nào phải chơn âm co rút
Mãi cuộn mình khó thoát tai bay
Chơn dương chìm xuống ra chi
Phải nên nhẹ nổi thênh thang bao trùm
Lý chơn dương không hùng thì bá
Bay lên cao tỏa sáng khắp nơi
Làm cho sự sống ở đời
Thái bình an lạc biển trời đầy xuân
Nếu ngược lại chơn dương không sáng
Thân đàn ông hèn yếu co ro
Đó là lụn bại chơn dương
Sống thời phải chịu nhiều đường thiệt thân
Trong trời đất dương lên, âm xuống
Âm lạnh tanh, dương nóng rõ ràng
Cho nên đạo lý làm chồng
Dắt dìu âm lý bay vào trời mây
Cần phải hiểu rõ thông chân lý
Âm tối đen dương sáng đâu sai
Cho nên dương phải sáng soi
Chiếu cùng khắp cả trong ngoài càn khôn
Nếu ngược lại chơn dương mờ tối
Thời coi như vùi lấp cuộc đời
Lý dương sai trái lộn đường
Chịu nhiều khốn khổ họa vươn lấy sầu
Cũng vì thế phải nào rõ lý
Phải anh hùng chí lớn uy nghi
Vững chèo lèo lái hướng đi
Công thành danh toại làm nên nghiệp trời
Âm dương lý dung hòa hùng khởi
Trải vàng son đầy rẫy báu châu
Âm dương chung hiệp một bầu
Lo gì chẳng được sang giàu, giàu sang
Dương kinh đây có ai gặp đặng
Thời cũng nên truyền tụng để đời
Lưu truyền cho cả nhân loài
Chung cùng lợi ích cho người cùng tu
Được như vậy Tổ Tiên ấn chứng
Ban phước lành muôn kiếp về sau
Trăm nghìn ức kiếp làm vua
Cháu con vinh hiển giàu sang vạn đời
Chỉ cần truyền được một lời
Tai qua nạn khỏi cuộc đời an vui
Còn như biên chép ấn in
Chuyển họa thành phúc cầu chi cũng thành
Ông bà, cha mẹ nhiều đời
Siêu sanh cực lạc nhờ lời truyền kinh
* * *
Chúng con là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, nguyện cầu lên Tổ Tiên, Cha Trời Lạc Long Quân. Địa Mẫu Âu Cơ ban phúc lành cho toàn nhân loại cháu con, kẻ chết siêu thăng, người sống an vui, chung cùng hạnh phúc, thoát đời nghèo khổ, an hưởng giàu sang, phiền não tiêu tan, hội ngộ chân tâm, chân tánh, lên ngôi chánh đẳng chánh giác, không còn sanh tử tự tại an vui.
NAM MÔ KHAI HÓA TỐI THƯỢNG TỔ TIÊN VÔ BIÊN NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ LONG HOA CỬU HUYỀN THIÊN PHỤ ẤN QUANG TỐI THẮNG NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ TIÊN CƠ ĐỨC MẸ ĐỊA MẪU DƯỠNG SANH NHƯ LAI (LẠY)
* * *
PHẦN 4
NHẪN, NHỊN, NHỤC KINH
Cội nguồn của ÂM – DƯƠNG, không có sự chia cắt phân biệt, mà là cội hòa hợp, thống nhất, gốc của NHẪN, NHỊN, NHỤC.
Trai gái, lớn lên có chồng có vợ, thường trao nhẫn, đính hôn là có dụng ý như sau:
Gói gắm trao con chiếc nhẫn nhà
Rằng đây quà tặng của mẹ cha
Báu vật nói lên trong dụng ý
Trưởng thành con, cháu lên xe hoa
Đeo nhẫn thường tình vật điểm trang
Với ba chữ nhẫn quí hơn vàng
Tiếp xúc xã giao thường đeo nhẫn
Nhẫn là nhường nhịn nghĩa tào khang
Nhẫn nhịn mẹ cha chẳng phải hèn
Gặp phải sự đời quá khó khăn
Tam nhẫn trải trang luôn hòa hiếu
Vượt qua giông tố đến đất bằng
Tam nhẫn hành trang nhớ công phu
Đạo đời đeo nhẫn rạng đường tu
Công thành danh toại nhờ đức nhẫn
Tích đức tu tâm xóa hận thù
Khôn để dạ nhớ câu thơ dặn
Đạo vợ chồng hòa thuận cùng nhau
Thủy chung một dạ trước sau
Việc nhà mình liệu chớ so việc người
Thơ giáo huấn sang giàu đức nhẫn
Việc sanh tồn kính cẩn vào ra
Mấy lời đưa tiễn mẹ cha
Theo chồng con nhớ thuận hòa đừng quên
Chữ lợi danh khi nên cũng tốt
Bỉ hà thời hạt muối cắn hai
Với ba chữ nhẫn hơn tài
Vượt qua bể khổ bão bùng sông sâu
Ngày kết tóc xe duyên con cái
Trao cho con nhẫn báu đức nhu
Ở đời chọn lấy đường tu
Mai sau con cháu võng dù nghênh ngang
Rạng danh nghiệp âm vang luân lý
Xứng dâu hiền đẹp ý tông đường
Vợ chồng trọn nghĩa tào khang
Công thành danh toại làm gương để đời
Cuộc dâu bể vô thường chuyển đổi
Vẹn nghĩa tình chung thủy an khang
Giàu, nghèo, trí, đức, trời ban
Chồng xướng, vợ họa, ấm êm trong ngoài
Còn nghĩ đến Ông Bà Cha Mẹ
Nhớ tìm về Nguồn Cội tựa nương
Cha trời, Địa mẫu chánh thân
Hiếu trung, trung hiếu, trọn phần cháu con
Tiên Rồng dòng giống Lạc Long
Hiền nhu, nhẫn nhịn hồn linh về trời.
* * *
Bình luận:
Cội Nguồn của ĐẠO ÂM DƯƠNG, là sự hòa thuận, hòa hiệp hướng về hòa thuận hòa hiệp, là tìm thấy hạnh phúc của đạo vợ chồng, thương yêu nhau, tôn trọng lẫn nhau, chung trên một con đường đời chồng sao vợ vậy, chồng cứng thì vợ phải mềm, chồng càng hung bạo thì vợ càng hiền thục, chồng bạo động thì vợ phải trầm tỉnh, lối sống của người phụ nữ như thế, không phải là lối sống thấp hèn, mà là lối sống vô cùng cao sang, vô hiệu hóa, làm tiêu tan cái tánh nóng nảy bạo ngược của ông chồng, vì lửa thường không hơn được nước, đá tuy cứng cũng bị nước bào mòn, cứng thì dễ gãy, mềm nên khó dứt, chồng nóng nảy hung bạo mà vợ cũng có cái tánh nóng nảy hung bạo ấy, không chịu thua nhau thì sự đổ vỡ hạnh phúc chỉ là thời gian.
Thứ vũ khí lợi hại của mỹ nhân không chỉ có ở sắc đẹp và nước mắt, mà còn là một thứ quyền năng, chính là sự mềm yếu, khôn khéo đạt đến đỉnh cao của âm đạo, như Tây Thi chẳng hạn.
Quyền năng tối cao của người phụ nữ, không phải là sự hơn thua, đối đầu, mà chính là đỉnh cao sự khôn khéo của ÂM ĐẠO, cột trói các bật hung bạo, sai khiến các bậc anh hùng như Tây Thi, Đắc Kỷ, vân vân. . . Bảo vệ hạnh phúc, cũng như sự nghiệp gia đình, ngoài sự hòa thuận tôn trọng lẫn nhau, đồng cùng chí hướng, mà còn phải biết phát huy tài năng, bẩm sinh của vợ lẫn cả chồng, ngoài xã hội vợ chồng sống theo hiến pháp, luật pháp, đạo pháp công bằng bình đẳng xã hội, trong gia đình vợ chồng sống theo thiên mệnh, sống theo cái đạo làm chồng làm vợ, làm cha làm mẹ, Âm Dương tương hiệp, hòa thuận thương yêu nhau cuộc sống con người, có hai lối sống như vậy, lối sống xã hội lối sống gia đình, không có sự lẫn lộn ở đây.
Thủy chung dù một túp lều tranh
Xuân, hạ, thu, đông vẫn ngọt lành
Sung sướng nào hơn niềm hòa thuận
Yêu thương luôn trổ búp chồi xanh.
* * *
-
PHẦN 5
ĂN Ở CHO CÓ ĐỨC KINH
Mấy lời ăn ở dạy con
Dầu mà gặp lúc nước non xoay vần
Ở cho có nghĩa có nhân
Mới mong có phước được ăn lộc trời
Thương người khốn khổ ngược xuôi
Thương người hoạn nạn ốm đau cơ hàn
Thương người khốn khổ lầm thang
Thương người sớm tối lạc đàng bơ vơ
Thương người nghèo khổ xác xơ
Tha phương cầu thực bến bờ thẳm thăm
Thương người bồng ẵm ăn xin
Thương người tuổi tác già nua khốn cùng
Thương người cô phụ cùng đường
Thương người yêu nước ngục tù khảo tra
Thương người hoạn nạn hàm oan
Vướng vòng lao lý nát tan cửa nhà
Biết bao thảm cảnh trên đời
Họa tai, tai họa con người mãi mang
Thấy ai khốn khổ thời thương
Nguyện cầu cho họ thoát đường khốn nguy
Đồng tiền bát gạo giúp nhau
Chia bùi sẻ ngọt đớn đau cuộc đời
Cầu cho non nước yên bình
Chúng dân thoát khổ đăng trình ấm no
Thương người vì nước vì dân
Vào tù ra tội muôn lần gian lao
Miếng khi đói gói khi no
Của tuy nhỏ bé nghĩa so nghìn trùng
Của là vạn sự của chung
Sống còn chết mất tay không được gì
Giúp người tích đức tiếc chi
Thơm danh vả lại bia ghi để đời
Cháu con nhờ đức rạng ngời
Bình an hai chữ sang giàu rạng danh
Sống cho có nghĩa có nhân
Lo gì chẳng được thêm phần tốt tươi
Sống lâu hưởng phước trời ban
Luật thiên nhân quả vững vàng niềm tin.
* * *
Bình luận:
Muốn có một xã hội tốt đẹp, non sông tổ quốc giàu mạnh, thì không thể không gieo hạt giống phúc lành, những hạt giống cho nhiều kết quả tốt, loại bỏ những hạt giống mầm họa, hạt giống thái hóa, tốn nhiều công sức mà gặt hái thì chẳng được bao nhiêu, keo kiệt chỉ biết mình không nghĩ đến người.
Chủ nghĩa cá nhân không đem lại kết quả tốt. Không những không tốt cho đời mà còn làm hại đến bản thân.
Sự độc tài độc trị, không đem lại kết quả cao, vì nó đã quá lỗi thời, không còn phù hợp với thời đại, không theo kịp sự tiến hóa, tiến bộ, dân trí của nhân loại con người.
Phải đặc quyền lợi cá nhân theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp công bằng bình đẳng, dân chủ văn minh, làm kim chỉ nam cho cuộc sống, và cũng chỉ có HIẾN PHÁP, LUẬT PHÁP, ĐẠO PHÁP CÔNG BẰNG BÌNH ĐẲNG, mới thật sự đem lại sự độc lập tự do, đem lại cuộc sống bình yên ấm no cho toàn dân tộc.
HIẾN PHÁP, LUẬT PHÁP, ĐẠO PHÁP CÔNG BẰNG BÌNH ĐẰNG. HIẾN PHÁP DỰNG NƯỚC, GIỮ NƯỚC, CHÍNH LÀ PHÁP VƯƠNG CỦA NHÀ NƯỚC PHÁP QUYỀN, VÀ CŨNG CHỈ CÓ NHÀ NƯỚC PHÁP QUYỀN THẬT SỰ MỚI ĐEM LẠI SỰ CÔNG BẰNG BÌNH ĐẲNG CHO MỖI CON NGƯỜI, QUYỀN CON NGƯỜI, QUYỀN TỰ DO, QUYỀN MƯU CẦU HẠNH PHÚC, MỚI THẬT SỰ ĐI VÀO CUỘC SỐNG, CON NGƯỜI SANH RA ĐỀU BÌNH ĐẲNG NHƯ NHAU, TRONG NGÔI NHÀ CHUNG VŨ TRỤ.
* * *
PHẦN 6
PHẬT, THÁNH, TIÊN, THẦN, CHÚA, KHÔNG TỪ ĐÂU ĐẾN MÀ TỪ TÂM CON NGƯỜI
Những người có công, truyền bá chân kinh dìu dắt nhân loại con người, đi đến con đường giải thoát tội lỗi, tiến đến hạnh phúc, thì những người đó chính là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa ở tại thế gian ngay trong cuộc sống đời thường. Ở tương lai họ là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa ở thiên đàng.
Chúng ta nên biết những người có công dìu dắt nhân loại con người đi đến con đường chính nghĩa độc lập, tự do, dân chủ, đem lại quyền sống, quyền tự chủ, quyền công bằng, quyền bình đẳng, quyền, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc, những quyền cơ bản mà TỔ TIÊN KHAI HÓA, đã ban tặng cho mỗi con người, những người có công lao như thế, thì phải nói là một sự hi sinh to lớn, việc làm vô cùng cao cả, công đức ấy không thể nào ca ngợi cho cùng được, và lẽ đương nhiên họ sẽ được nhân loại tán tụng suy tôn.
Để được xứng đáng với công lao to lớn ấy, ngoài những địa vị xã hội, họ còn suy tôn lên Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.
Nói chính nghĩa chân chính thì không có độc tài độc trị, không có thể chế độc tài độc trị, mà chỉ có nền Hiến Pháp chân chính, nền Luật Pháp chân chính, nền Đạo Pháp chân chính, công bằng bình đẳng, pháp trị, không phải độc tài, độc trị.
Con đường xây dựng lên nhà nước pháp trị, không phải bằng con đường đấu tranh giai cấp, bằng bạo lực mạnh được yếu thua, thắng là vua thua là giặc. Mà là bằng con đường đấu tranh Văn Hóa Chính Nghĩa không bằng bạo lực, mà bằng con đường bất bạo động, thắng nhau trên lẽ phải, đó là THÁNH CHIẾN, mà từ xưa đến nay chưa từng có hoặc có trên những nước cực đại văn minh.
Những người đấu tranh bằng Văn Hóa Chính Nghĩa, là những bậc giác ngộ cao, trí thức lớn, thắng nhau trên lẽ phải, và được sự ủng hộ của đại đa số, tiến tới xây dựng lên nhà nước pháp quyền, HIẾN PHÁP, LUẬT PHÁP, ĐẠO PHÁP trên hết, nhà nước thật sự của dân do dân và vì dân.
Thánh chiến là cuộc chiến ít đổ máu nhất, nhưng đạt kết quả rất cao, kết quả dân giàu nước mạnh độc lập lâu dài.
Đứng về phương diện Thánh chiến mà nói, đương nhiên người có công, người vì chính nghĩa mà hi sinh, hoặc vì nhân loại mà cống hiến cả đời mình, những người như thế tất cả đều được phong thánh.
Thánh chiến là cuộc đấu tranh sức mạnh của trí huệ, vũ khí của trí huệ chính là Văn Hóa Cội Nguồn, một loại vũ khí tối tân hiện đại nhất của nhân loại con người không có vũ khí tối tân hiện đại nào hơn, ánh trí huệ sáng soi khắp cả hư không vũ trụ, bóng đêm u minh phải lùi không còn tồn tại.
Thánh chiến là giai cấp trí thức, giai cấp phật, thánh, tiên, thần, chúa, hành sự theo trời.
Có thể nói rằng, dù ở thời đại nào, cổ hay kim, giai đoạn xã hội nào đi nữa, cũng có Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, từ trong nhân loại con người hiện ra, nhất là giai đoạn chiến tranh giết người hàng loạt.
Có thể nói Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, cũng từ trong đủ thành phần giai cấp nhân loại con người mà ra, họ là những bậc đại trí tuệ, các ngài nhận thức ra đâu là Chính Nghĩa, đâu là Phi Nghĩa, mở ra hướng đi mới khai sáng linh hồn làm cho nhân loại nhận thức đâu là sự giả dối, cái bóng của cái hình, tuy giống nhau nhưng lại khác nhau, hình và bóng, họ chỉ cần làm sáng truyền thống yêu nước lên, tức thời cái bóng của sự yêu nước giả dối phải tự tan biến.
Truyền thống dựng nước, giữ nước đã sáng, thì cái bóng, của truyền thống dựng nước, giữ nước giả dối cũng biến tiêu, Thánh chiến là cuộc chiến đấu trí, mà kẻ thua không phải là người chiến bại, mà tự chuyển đổi ý tưởng trở về với Chính Nghĩa mà thôi, mà chỉ có Thánh chiến mới xây chuyển những thiệt hại đổ máu.
Giai cấp trí thức chân thiện là giai cấp giác ngộ, giai cấp loại bỏ những cái ác, loại bỏ những cái lỗi thời, những cái già cỗi đã xơ cứng, không đem lại hiệu quả, ngược lại còn tai hại cho cuộc sống.
Sự nỗ lực đấu tranh vì chân thiện, sự hoàn mĩ, của sự sống xã hội văn minh hiện đại, dẫn dắt anh em nhân loại trở về Cội Nguồn, đi đến công bằng, bình đẳng, độc lập, tự do, hạnh phúc thật sự.
Những người có công như vậy, họ chính là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, không từ đâu đến mà từ tâm họ mà ra.
Những tư tưởng còn mê thường chạy theo chủ nghĩa cá nhân, độc tài độc trị, bị địa vị quyền lợi mê hoặc, không còn sáng suốt, tự mình dấn thân vào con đường địa ngục, mang tiếng ác để đời, trăm năm bia đá vẫn mòn nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ, có thể nói rằng đấu tranh bằng con đường bạo lực, thắng làm vua thua là giặc, xem đi xét lại giặc với vua cũng chẳng khác gì, đấu tranh bạo lực là đấu tranh đã lỗi thời lạc hậu, không đem lại kết quả cao dẫn đến thiệt hại quá lớn, xương máu đổ xuống quá nhiều, làm tiêu tan sức lực xây dựng hàng trăm năm của nhân loại con người.
Nếu để cho các tư tưởng còn mê, chỉ biết mình bảo thủ củng cố sự độc tài độc trị, thì chỉ làm cho đời sống con người đi vào ngõ cụt, có thể nói là đi vào địa ngục.
Con đường đấu tranh loại bỏ cái Ác, hướng đến cái Thiện đi trên con đường chính nghĩa thánh thiện, tất cả cho hòa bình, cho cuộc sống công bằng bình đẳng, theo thiên ý CHA TRỜI mỗi một người sanh ra đều có quyền bình đẳng.
Hay nói một cách khác Thánh chiến là cuộc chiến theo mệnh trời, bảo vệ cái quyền mà trời đã ban cho mỗi con người, ổn định lại cuộc sống đi vào nề nếp trật tự vũ trụ.
Như vậy Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, không từ đâu tới, mà từ con người đủ các tầng lớp. Giác ngộ hiện ra, cứu dân tộc thoát cơn nguy biến, tiến tới dân giàu nước mạnh, mở cửa thiên đàng lấp đường địa ngục đưa nhân loại anh em về trời.
* * *
Thưa các bạn
Chúng ta đã đọc qua Kinh Nhân Luân, không ít thì nhiều chúng ta cũng đã hiểu được phần nào, nội dung cơ bản của ĐẠO và ĐỨC, ĐẠO ÂM – DƯƠNG sự hòa hiệp của VỢ và CHỒNG, sự đấu tranh loại bỏ cái ác, loại bỏ cái lỗi thời, loại bỏ sự già cỗi xơ cứng, loại bỏ sự độc tài độc trị, tiến tới nền văn minh dân chủ, độc lập tự do công bằng bình đẳng, bảo vệ quyền con người những quyền mà không ai có quyền xâm phạm.
Có nghĩa là chúng ta truyền bá ánh sáng chính nghĩa văn hóa, ĐẠO ĐỨC để cho mỗi con người được tỏa sáng, làm chủ vận mệnh, làm chủ xã hội, làm chủ non sông tổ quốc, làm chủ Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, trên con đường đấu tranh bất bạo động, đấu tranh ôn hòa, sự thành công nào cũng đầy gian khổ. Chịu sự tu đày, tra tấn hành hạ, bởi cuộc thành công nào cũng có cái giá phải trả.
Như Gia Tô, GIÊ SU phải chịu sự bắt bớ, giam cầm, tù đày, chịu sự hành hạ đóng đinh, chuộc tội thay cho nhân loại tội ác, vì đã phạm vào thiên luật thiên ý Cha Trời, đáng lý ra phải sa đọa xuống các tầng địa phủ, đằng nầy được cứu rỗi, tha thứ mà trở về cõi trên, phải nói chúa GIÊ SU, đã trả cái giá quá đắc rất xứng đáng để cho nhân loại tôn thờ.
Như THÍCH CA từ bỏ quyền lực ngôi vị thái tử, tương lai sẽ là vua, hi sinh tất cả, hạnh phúc và cả sự giàu sang, đi vào khổ hạnh tìm con đường cứu vớt linh hồn nhân loại, sự hi sinh ấy phải nói là vô cùng lớn lao, cái giá phải trả cũng quá đắc, đáng được nhân loại kính trọng và thờ phụng.
Các ngài thật sự là những người con gương mẫu của ĐẤNG TẠO HÓA, mà ĐẤNG TẠO HOÁ chúng ta Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, gọi là ĐỨC CHA TRỜI, hay TỔ TIÊN NHƯ LAI.
Thưa các bạn
Nhơn luân kinh mở màng cho những quyển kế tiếp sau, chúng ta cũng đã hiểu được phần nào cơ bản, của lẽ chân thật hạnh phúc, cũng như sự hi sinh, và cái giá mà chúng ta phải trả, hành sự theo thiên luật vũ trụ, thiên ý của Đức Cha Trời, thì không có gì để mà bàn cãi, mà chỉ phụng sự hết lòng, vì nhân loại anh em, vì hạnh phúc dân tộc, vì non sông tổ quốc, vì phụng sự CHA TRỜI, vì TỔ TIÊN, vì CHÚA.
* * *
PHẦN 7
PHẦN CÂU HỎI
1 - Thánh chiến, phàm chiến, khác nhau ở chỗ nào?
Hãy nêu lên vài ví dụ cụ thể, biện minh cho điều đó, có tính thuyết phục cao, cơ sở khoa học.
2 - Chiến tranh bất bạo động, chiến tranh bạo động khác nhau ở chỗ nào?
Hãy nêu lên vài ví dụ cụ thể, biện minh cho điều đó.
3 - Thiên đàng và địa ngục ở đâu? trong gia đình có địa ngục thiên đàng không? hãy dẫn chứng vài ví dụ, thuyết phục nhất.
4 - Muốn có một xã hội, thật sự độc lập, tự do, công bằng, bình đẳng, dân chủ văn minh, thì chúng ta phải làm sao? Văn Hóa Cội Nguồn có phải là con đường kim chỉ nam, cho chúng ta không? hãy biện minh cụ thể con đường ấy, và sự hiệu quả của con đường ấy.
5 - Xã hội chân thiện, hoàn mĩ, là xã hội như thế nào?
Tối cao của xã hội chân thiện là gì, Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, hay là thể chế Độc Tài Độc Trị? phân tích rõ cái lợi cái hại cả hai.
6 - Vì sao dân tộc Việt Nam con cháu Rồng Tiên, cần phải hướng về Cội Nguồn? có hại hay có lợi? nếu là có lợi thì chúng ta phải làm sao? duy trì, củng cố, phát huy, truyền bá đủ chưa, hay cần phải thêm những gì hãy viết bài luận văn có tính thuyết phục nhất biện chứng thật sự lợi ích của Văn Hóa Cội Nguồn, đối với dân tộc Việt Nam.
* * *
-
PHẦN 8
GỐC VÀ NGỌN
Hỏi: trong các tôn giáo, đạo giáo, NHO, LÃO, THÍCH, CHÚA, tôn giáo, đạo giáo nào là gốc?
Đáp: NHƠN ĐẠO, ĐẠO CON NGƯỜI và ĐẠO LÀM NGƯỜI mới thật là cái gốc. Vì sao lại nói thế, vì Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa cũng từ người mà ra. Vì thế Đạo Con Người và Đạo Làm người là cái gốc của tất cả Đạo.
Hơn nữa con người là tiểu thiên vũ trụ.
Có nghĩa là: Con người chính là vũ trụ được thu nhỏ, bao hàm cả VÔ VI, HỮU VI.
HỮU VI phần thể xác, VÔ VI phần linh hồn.
HỮU VI phần thể xác, gồm có tứ đại bốn thể, ĐẤT, NƯỚC, GIÓ LỬA, thể hơi – thể lỏng – thể chân hỏa – thể đặc.
VÔ VI phần linh hồn, gồm có ba LINH GIÁC, LINH THỨC và THẦN LỰC.
Linh Giác tự nhiên chính là linh giác NHƯ LAI, tánh như không, tướng không, thân không, ý không.
LINH THỨC Như Lai, cái biết PHÂN BIỆT giác ngộ, mê muội đã thành lập.
THẦN LỰC Như Lai, được sanh ra là do sự ĐẠI ĐỊNH, bất động tự nhiên của LINH GIÁC như lai.
Và chính thần lực nầy, là Nguồn Cội tạo lên thế giới Vật Chất. Nuôi dưỡng LINH THỨC, linh thức do linh giác NHƯ LAI khởi sanh ra, linh thức như lai Tổ Tiên cùng thần lực như lai Tổ Tiên khai lập tạo lên vũ trụ, rồi tóm thâu tinh hoa vũ trụ khai lập lên con người, TIỂU THIÊN VŨ TRỤ. Tiểu thiên vũ trụ chính là Con Người.
Hiểu cho hết con người không những hiểu rõ VÔ VI, HỮU VI, tiểu thiên vũ trụ con người, mà còn hiểu rõ Đạo Con Người và Đạo Làm Người thì coi như hiểu rõ tất cả Tôn Giáo Đạo Giáo Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Có nghĩa là hiểu rõ phần thể xác lẫn linh hồn con người. Tức là hiểu rõ Nguồn Cội linh hồn con người. Nguồn Cội thể xác con người. Nguồn Cội Lương Tâm con người. Cũng như hiểu rõ ngũ đại thể xác con người lực đại, khí đại, nước đại, hỏa đại, địa đại. Hiểu rõ chân tâm chân tánh, linh giác, linh thức con người, hiểu rõ lương tâm của con người, thì coi như hiểu rõ tiểu thiên vũ trụ tiến tới làm chủ vũ trụ, làm chủ sanh tử.
Có thể nói: Chưa biết mình là ai, mà làm chủ thiên hạ đó là chuyện xa vời, chưa biết mình từ đâu đến, mà đòi dẫn dắt thiên hạ đi là chuyện không nên làm.
NHƠN ĐẠO là cái đạo tối cao, không thể luận bàn cho hết được, dù cho cả trăm năm cũng luận bàn không hết, huống chi là một ngày hai ngày. Con người là tiểu thiên vũ trụ, là tổng hợp tinh hoa của TẠO HÓA. Muốn đạt đến cái gốc của vũ trụ, mà bỏ mất cái gốc của con người, cái đạo của con người, là đều không thể thành PHẬT, THÁNH, TIÊN, THẦN, CHÚA.
PHẬT, THÁNH, TIÊN, THẦN, CHÚA cũng từ con người mà ra, con người giác ngộ hướng thiện mà thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Con người hiểu rõ Cội Nguồn của mình, hiểu rõ chân tâm chân tánh của mình làm chủ lương Tâm, sống theo lương Tâm. Sống vì nhân loại anh em, tận độ nhân loại anh em thời gọi là PHẬT TỔ, THÁNH TỔ, TIÊN TỔ, THẦN TỔ, CHÚA TỔ. Con người hiểu rõ đạo luật chân tâm chân tánh làm chủ đạo luật lương tâm thì gọi là Chánh Đẳng Chánh Giác. Con người hiểu rõ nguồn cội của chính mình, không rời xa nguồn cội thì gọi đó là Viên Mãn, bảo vệ thiên luật vũ trụ, thiên ý CHA TRỜI, cũng chính là duy trì Đạo Luật lương tâm của mỗi con người. Có lòng thương người cứu vớt nhân loại anh em trở về với cội với nguồn thì gọi là những bậc GIÁO CHỦ.
Như vậy các Tôn Giáo, Đạo Giáo cũng từ NHƠN ĐẠO, đạo con người, đạo làm người mà ra. Chỉ tại con người chạy theo danh từ, phân biệt danh từ, lệ thuộc danh từ, mà cho đạo nầy hơn đạo kia, tôn giáo nầy hơn tôn giáo nọ. Thật ra PHẬT, THÁNH, TIÊN, THẦN, CHÚA cũng từ nhơn đạo con người mà ra. Nhơn Đạo ví như tòa nhà có nền móng, không có nền móng thì tòa nhà sụp đổ, nền móng vững chắc của Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, chính là Nhơn Đạo, Đạo Con Người và Đạo Làm Người.
Như chúng ta cũng biết, linh hồn con người phần vô vi có ba phần. Linh giác, linh thức, thuộc trí, thần lực, tinh lực, khí lực, nhị thể thân.
Phần linh giác, linh thức, không tự nhận thức ra chính mình, thì gọi còn mê, linh giác, linh thức VÔ MINH. Nhận thức hiểu rõ về mình gọi là giác ngộ, bổn lai diện mục (minh tâm kiến tánh) gọi là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, làm chủ linh giác linh thức minh tâm kiến tánh của chính mình phát Tâm độ tận nhân loại anh em gọi là Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, Thần Tổ, Chúa Tổ. Những người còn mê, không tự giác ngộ hiểu biết về mình, không làm chủ được vận mệnh, không làm chủ được chân Tâm chân Tánh của chính mình, không tự biết mình từ đâu đến, và phải trở về đâu, lạc cội lạc nguồn sa vào con đường ác Đạo, gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi, luân hồi mãi mãi, những người như thế không bao giờ trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa được.
Đấng tối cao vũ trụ, khai hóa tối thượng TỔ TIÊN từ bản thể tối cao LINH GIÁC NHƯ LAI TỔ TIÊN, an trụ thật tướng, thật tánh, của chính mình, khai tạo ra thần lực vũ trụ, và cũng từ bản thể LINH GIÁC NHƯ LAI TỔ TIÊN nầy, khởi động tạo ra vô lượng vô biên linh thức chuyển hóa thành thức tánh, làm cho ngũ thể chuyển theo tạo hình tạo vật, khai lập lên vũ trụ, và cũng từ bản thể LINH GIÁC NHƯ LAI TỔ TIÊN nầy, khởi dụng tạo ra vô lượng vô biên linh thức, tóm thâu tinh hoa khí hóa chơn dương hiện thân ra CHA TRỜI, chơn âm vũ trụ hiện thân ra ĐỊA MẪU. Tức là Tổ Tiên Khai Hóa hiện thân ra con người, một nam, một nữ, NAM CỐT CÁCH RỒNG, NỮ CỐT CÁCH TIÊN. Hay nói một cách khác TỔ TIÊN NHƯ LAI hiện thân là con người tức là CHA TRỜI, Cha của Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Những con chiên những người đi theo Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa gọi Cha Trời là Chúa Trời. Cha Trời, Mẹ Trời sanh con đẻ cái lưu truyền nòi giống con người cho tới ngày nay (xem kinh Long Hoa Mật Tạng, Long Hoa Thiên Tạng sẽ nói rõ hơn). Con người là tiểu thiên tinh hoa vũ trụ, vì thế làm chủ được con người làm chủ Chân Tâm Chân Tánh con người thì coi như làm chủ của sự vạn năng, làm chủ vũ trụ.
Đạo con người, và Đạo làm người, là cái Đạo vô cùng vô tận, tương ứng với cái Đạo của tạo hóa, ứng dụng cùng khắp trời đất. Đạo con người, là cái Đạo đi vào sự sống. Sự sống bản thân, gia đình, xã hội, non sông tổ quốc, tề gia, trị quốc, luận bình thiên hạ.
Ở gia đình con người hiện ra cái đạo tề gia, ở xã hội con người hiện ra cái đạo trị quốc, ở giác ngộ con người hiện ra cái đạo cứu khổ, ban vui, luận bình thiên hạ.
Đối với vợ thì người nam thể hiện ra cái đạo làm chồng, đối với chồng thì người nữ thể hiện ra cái đạo làm vợ.
Đối với con cái thì người chồng, người vợ thể hiện ra cái đạo làm cha làm mẹ.
Đối với cháu, chắt, chút, chít, thể hiện ra cái đạo làm ông làm bà.
Đối với em thể hiện ra cái đạo làm anh làm chị.
Đối với anh chị, thể hiện ra cái đạo làm em.
Đối với thầy, thì thể hiện ra cái đạo làm trò.
Đối với non sông tổ quốc, thì thể hiện cái đạo làm dân, thể hiện cái đạo làm chủ.
Đối với chủ, thời thể hiện cái đạo làm tôi làm tớ.
Nói tóm lại
Cái đạo làm ĐẾ, làm VƯƠNG, làm VUA, làm CHÚA, làm QUAN, thì phải hết lòng vì xã hội, hết lòng vì dân, hết lòng vì non sông tổ quốc.
Đạo làm PHẬT làm THÁNH, làm TIÊN, làm THẦN, làm CHÚA, thì phải hết lòng vì TRỜI, vì THIÊN LUẬT, vì nhân loại con người, đem lại sự công bằng bình đẳng, bảo vệ quyền thiêng liêng mà TẠO HÓA đã ban tặng cho mỗi con người, những quyền cơ bản, những quyền bất khả xâm phạm. Như Quyền con người, quyền sống, quyền tự do, quyền công bằng, quyền bình đẳng, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do mưu cầu hạnh phúc, quyền hội họp, quyền theo hoặc không theo, quyền tự nguyện, quyền lập hội, quyền tự chủ, nói chung là 36 quyền chính 72 quyền phụ nhân quyền con người.
Hay ngược lại: Làm ĐẾ, làm VƯƠNG, làm VUA, làm CHÚA, làm QUAN, mà coi dân như nô lệ, coi dân như giai cấp phụng sự cho mình, độc tài, độc trị, tham lam tàn bạo, cửa quyền, sách nhiễu, vơ vét của công, đặt mình lên trên truyền thống Ông Cha, lên trên non sông tổ quốc, thì phạm phải đại kỵ của sự tổn đức. Đáng lý làm ĐẾ, VƯƠNG, VUA, CHÚA, QUAN, rất nhiều đời, đằng nầy mới một đời mà đã lụn bại. Như vậy: Cái Đạo con người, cái Đạo làm người, chính là tu thân, xử thế, sống Công Bằng Bình Đẳng, tôn trọng lẫn nhau sống đúng lương tâm của mỗi con người. Thật là vô tận, vì thế có nhơn đạo là PHẬT ĐẠO, THÁNH ĐẠO, TIÊN ĐẠO, THẦN ĐẠO, CHÚA ĐẠO tự thành. ĐẾ, VƯƠNG, VUA, CHÚA tự có.
SAU ĐÂY LÀ PHẦN KINH TU THÂN XỬ THẾ ỔN ĐỊNH GIA ĐÌNH:
* * *
GIA ĐẠO KINH
Trong cuộc sống không gì bằng đạo
Mất đạo rồi nhân loại ngả nghiêng
Làm người phải rõ nhơn luân
Anh em chồng vợ cha con thực hành
Nhơn luân chánh giáo chơn truyền
Gắng công tu học đặng thành Thánh tâm
* * *
Đạo làm cha phải nghiêm minh
Giới luật, khuôn phép, luôn luôn làm đầu
Ăn ở mực thước mọi điều
Làm gương soi sáng dắt dìu cháu con
Sống theo đạo đức lương tâm
Sáng bừng chân lý, sáng lòng Đức cha
Tôn nghiêm trật tự sáng soi
Thái sơn sừng sững, trước sau trọn lành
Sống theo đạo luật đất trời
Giữ thân trong sạch lìa đường tà gian
Truyền kinh dạy đạo cháu con
Khuyên răn, uốn nắn, nghĩa nhân ở đời
* * *
Cha có đạo con thời bắt chước
Tập hiếu trung yêu nước yêu dân
Làm cha vô đạo không xong
Dễ bề sanh loạn ở trong gia đình
* * *
Làm mẹ trong sáng hiền lành
Sanh con đẻ cái giữ gìn tông môn
Sanh con không dạy là sai
Lưu truyền nòi giống đi đôi đạo mầu
Truyền cho con cháu mai sau
Những lời dạy bảo đạo mầu tổ tiên
Vợ chồng làm được như trên
Cha Trời, Địa Mẫu, ứng linh hộ trì
Công lao sánh tựa biển trời
Vào ngôi Phật, Chúa, Thánh, Thần, chẳng sai
* * *
Làm con biết nghĩ, biết lo
Theo lời dạy bảo mẹ cha dạy truyền
Làm con hiếu hạnh trước tiên
Thờ cha, kính mẹ, thuận, hiền, trước sau
Ăn ở có nghĩa có nhân
Chăm lo học tập mai sau nên người
Trước tiên học lễ ở đời
Sau là văn, võ, đức tài, hiếu, trung
Chánh chân độ lượng rộng dung
Kính trên nhường dưới sớm hôm khiêm hòa
Xa nơi cờ bạc, rượu chè
Gái trai lãng mạn đua đòi phí phung
Tham lam, trộm cướp dứt đi
Cống cao ngạo mạn khó thì nên danh
Tự cao, tự phụ, ác gian
Mong gì thành đạt vẻ vang cuộc đời
Khoan thai độ lượng khiêm nhường
Đuổi xua cho hết tánh tình sân si
Rung đùi hách dịch tật hư
Tà dâm rối loạn, tông môn còn gì
* * *
Bội ơn bạc nghĩa ở đời
Làm sao lập đặng danh thời thơm danh
Làm con hiếu đạo nhớ luôn
Đáp đền sanh, dạy, mẹ cha biển trời
Muôn đạo lấy hiếu làm đầu
Hạnh cao như núi đức nào mà hơn
Làm con đạo đức như trên
Làm cho cha mẹ sớm hôm vừa lòng
Cha mẹ đẹp dạ vui mừng
Xứng dòng dõi đạo con Rồng cháu Tiên
Cha Trời, Địa Mẫu trên cao
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, khắp nào càn khôn
Hộ trì hiếu nghĩa nhân luân
Làm cho sáng dạ thông minh đức tài
Đạo con như vậy là thành
Danh thơm khắp chốn tiếng lành đồn xa
* * *
Muốn cho gia đạo bình an
Không gì hơn được nhân luân ở đời
Chỉ có đạo nghĩa cao vời
Làm cho hạnh phúc gia đình ấm êm
* * *
Làm chồng đạo nghĩa nhớ ghi
Yêu thương đùm bọc chở che vợ hiền
Thủy chung giữ trọn đời mình
Một chồng một vợ trọn lành yên vui
Đường đời chồng vợ cùng đi
Vượt qua gian khổ đồng chia ngọt bùi
Vượt qua biển khổ cảnh trần
Vượt qua nghèo đói nghĩa tình biết bao
Vượt qua bao cảnh gian lao
Nghĩa chồng tình vợ biết bao đậm đà
Bể trần gian khổ đường đời
Đồng hành chồng vợ nương thời cùng nhau
Vượt qua bể cả sông sâu
Đường dài thiên lý có nhau đồng hành
Thân nữ vốn đã yếu mềm
Sanh con khó nhọc thân hình kém suy
Bệnh tật đau ốm thường khi
Cuộc đời khổ sở xiết chi khốn cùng
Vậy nên trong đạo vợ chồng
Thương yêu hết mực trọn phần thủy chung
Sống theo nhân nghĩa sớm hôm
Đẹp nhân đẹp nghĩa còn hơn đẹp người
Làm chồng như vậy là lành
Thánh, Thần, là đó chẳng lầm chẳng sai
Chúa, Tiên, cũng vậy xưa nay
Làm tròn bổn phận, làm cha, làm chồng
* * *
Làm vợ tiết hạnh trọn đời
Kính chồng, chăm sóc, thuận lời đừng sai
Thuận chồng thuận vợ lâu dài
Trọn đời hạnh phúc có sai bao giờ
Yêu chồng vợ khéo tôn thờ
Cho chồng tỏa sáng cậy nhờ sớm hôm
Làm vợ như vậy mới khôn
Làm cho hạnh phúc càng thêm đậm đà
Yêu chồng nào có thiệt thòi
Trọn đời dâng hiến đức là hiền nhu
Làm vợ như vậy mới cao
Trăm năm hạnh phúc biết bao nghĩa tình
Tiếng thơm lan tỏa xa gần
Vợ chồng đạo nghĩa đạt thành đề thi
Về trời sống mãi an vui
Cháu con vinh hiển, hiển vinh rạng ngời
* * *
Vợ cùng chồng thuận hòa như vậy
Làm tấm gương để lại về sau
Cháu con lấy đó soi chung
Hành trang đạo đức, vàng son cuộc đời
* * *
Vợ cùng chồng soi đường như vậy
Thời gia đình họ tộc yên vui
Làm chồng như ánh thái dương
Sáng bừng chân lý gia môn rạng ngời
Làm vợ như ánh trăng rằm
Hiệp nhau soi sáng ở trong gia đình
Để cho con cháu theo lần
Con đường đạo đức Cha Trời truyền ban
Nhơn luân đạo nghĩa cao thâm
Tu hành phúc đến giàu sang vững bền
* * *
Làm anh nhớ chữ công bằng
Nhớ cùng một cội một dòng máu ra
Chung cùng một mẹ một cha
Đã cùng một cội phải hòa nhịn nhau
Làm anh phải nghĩ trước sau
Sống theo lẽ phải siêng trau đức lành
Ruột rà chung một gia đình
Thương yêu đùm bọc thắm tình anh em
Làm anh giới đức tinh nghiêm
Ở ăn mực thước nói năng dạy bày
Gương mẫu đạo đức gia đình
Soi đường chỉ lối dắt dìu các em
Một là không được tham lam
Của ai xong nấy đừng mong làm gì
Hai là không được sân si
Hận thù ganh ghét được gì khổ thân
Ba là không được dệt thêu
Chuyện không nói có lắm điều diềm pha
Bốn là nạnh hẹ cạnh tranh
Phân bì nầy nọ lựa phần thiệt hơn
Anh em như thể tay chân
Tựa nương giúp đở xa gần xẻ chia
Năm là không được hơn thua
Làm cho huynh đệ sớm trưa tương tàn
Sáu là không được làm càn
Việc gì cũng phải rõ ràng phân minh
Làm anh như vậy mới cao
Sáng bừng đạo đức biết bao đẹp lành
Trời ban hồng phúc nên người
Mai sau ắt có võng dù, giàu sang
* * *
Làm em có nghĩa có nhân
Kính anh nhường chị dạ vâng lựa lời
Thuận anh thuận chị đạo trời
Làm càn ngang bướng cuộc đời ra chi
Làm em nhường nhịn tôn ti
Thuận hòa trên dưới có gì không vui
Nhiều khi anh chị lỗi sai
Không nên đối đáp trả treo làm gì
Một nhịn là chín sự lành
Mai sau gặt hái vạn nhành hoa thơm
Giàu sang nhờ biết luyện tu
Kính trên nhường dưới mới nên danh vàng
* * *
Đạo làm em nhất thời hiện tại
Khi lớn lên trở lại làm anh
Làm thầy dạy đạo cứu dân
Làm cha, làm mẹ, làm ông làm bà
Nhơn luân chuyển hóa không ngừng
Trải qua thứ tự từng phần thứ ngôi
Làm người ai cũng như ai
Lượt lần ngôi vị trải qua lượt lần
* * *
Kinh nầy từ trẻ đến già
Thành tâm đọc tụng chỉ là một câu
Họa tai liền bị biến tan
Cha Trời, Địa Mẫu phóng quang hộ trì
Huống chi tụng đọc thuộc lòng
Huệ khai trí sáng học hành thông minh
Thành tâm biên chép ấn in
Cháu con đều đặng nên danh rạng ngời
Giàu sang muôn kiếp vạn đời
Biện tài vô ngại cõi trời tổ sư
Phật, Tiên, Thánh, Chúa lạ chi
Nhân Luân tu học tức thì hiện ra
* * *
Chúng con: là Phật, Thánh, Tiên, Thần Chúa, nguyện cầu ơn trên CHA TRỜI, ĐỊA MẪU, từ bi gia hộ cho toàn pháp giới cháu con, sớm dứt nghiệp ác, căn lành tăng trưởng, trở về Nguồn Cội, lên ngôi Chánh Đẳng Chánh Giác.
NAM MÔ KHAI HÓA TỐI THƯỢNG TỔ TIÊN VÔ BIÊN NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ LONG HOA CỬU HUYỀN THIÊN PHỤ ẤN QUANG TỐI THẮNG NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ TIÊN CƠ ĐỨC MẸ ĐỊA MẪU DƯỠNG SANH NHƯ LAI (LẠY)
CHÚ GIẢI TRỪ TAI HỌA:
Nam mô Phật, nam mô Thánh, nam mô Tiên, nam mô Thần, nam mô Chúa. Nam mô ứng hóa Cửu Huyền, Cha Trời, Địa Mẫu, linh linh ứng ứng chuyển họa thành phúc, giải trừ oán nghiệp. Hai tay bắt ấn tý ngọ, miệng lâm râm đọc Nam Mô A Men, họa tai ác nghiệp biến.
BÌNH LUẬN
Dù cho ở thiên đàng, mà mất cái đạo con người và cái đạo làm người, thì cũng bị sa đọa như thường. Làm cha làm mẹ, làm ông làm bà, mà không dạy con cái, cháu chắt, sống theo đạo đức, thì cũng có tội.
Trời tuy giáng phúc nhưng cũng giáng họa, thưởng cái công lưu truyền nòi giống, nhưng phạt cái tội không lưu truyền đạo đức cho con, cho cháu. Xã hội cũng vậy, phát triển vật chất mà không đi đôi với văn minh tinh thần, thì đại họa sanh ra không sao tránh khỏi. Xem thường cái đạo con người, và cái đạo làm người tu nhân xử thế, thì kể như xã hội đó xây nhà không có nền móng, càng xây lên cao thời càng sụp đổ.
Một khi con người nhận thức về đạo đức còn kém, trình độ dân trí còn thấp, mà bỏ mất văn hóa nhơn đạo thì xã hội đó không nói cũng biết, không khác gì xã hội rác rưởi, không đạo đức dối trá, mầm họa của sự tai họa, Sống theo cái đạo con người, và cái đạo làm người, thì đã có cái gốc của Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, tất cả Đạo Giáo, Tôn Giáo, Chính Nghĩa, không ngoài cái Đạo con người và cái Đạo làm người, tu nhân xử thế.
Làm cha làm mẹ trong gia đình cần phải hiểu rõ nhơn đạo, có hiểu rõ nhơn đạo, mới làm sáng cái đức, của đạo làm cha làm mẹ, tỏa sáng như mặt trời, mặt trăng, thì trong gia đình mới xóa ta đi sự u ám, sống có nề nếp, trật tự, trên dưới hòa thuận,
Làm chồng là trụ cột trong gia đình, trên một nền tảng vững chãi của người vợ, để cho con cái bám trụ, vượt lên, những tầm cao trong xã hội sau nầy.
Làm ĐẾ, làm VƯƠNG, làm VUA, làm CHÚA, mà nắm vững cái Đạo làm người, trị quốc dạy dân, làm cho xã hội non sông tổ quốc thái bình thịnh vượng, dân chúng yên vui. Thì công đức của những ĐẾ, VƯƠNG, VUA, CHÚA ấy phải nói là không thể nghĩ bàn, muôn kiếp thường hiện thân làm vua Chuyển Luân, trên tất cả Đế, Vương, Vua, Chúa, ngự trên châu báu, cõi Trời, cõi Người.
PHẦN THƯA HỎI
HỎI:
Vì sao Đức Long Hoa CHA TRỜI, còn gọi là Cửu Huyền THẤT TỔ?
ĐÁP:
Chữ Cửu là chín, TỔ TIÊN hiện thân ra con người CHA TRỜI, MẸ TRỜI, có chín khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng, lỗ tiểu, lỗ tiện. Chín khiếu thông thương khắp vũ trụ.
Còn chữ HUYỀN, là nói đến thân người là tinh hoa vũ trụ thu nhỏ, tiểu thiên vũ trụ, không khác gì đại thiên vũ trụ, con người là động vật tối linh của trời đất. HUYỀN LINH không động vật nào linh bằng. Như vậy hai chữ Cửu Huyền là có ý nghĩa như trên.
THẤT TỔ là nói đến CHA TRỜI CỬU HUYỀN khai ra THẤT GIÁO:
1) PHẬT GIÁO, 2) THÁNH GIÁO, 3) TIÊN GIÁO, 4) CHÚA GIÁO, 5) THẦN GIÁO, 6) NHƠN GIÁO, 7) THẦY GIÁO.
Bảy đại giáo nầy, CỬU HUYỀN CHA TRỜI sáng lập truyền xuống nên gọi là Cửu Huyền THẤT TỔ.
TỔ TIÊN KHAI HÓA, HIỆN THÂN RA CHA TRỜI, CỬU HUYỀN THẤT TỔ, hay còn gọi là chúa Trời ĐẤNG CHA LÀNH ĐỘC TÔN VÔ NHỊ, TỐI CAO VŨ TRỤ.
Ở PHẬT GIÁO có vô lượng PHẬT TỔ,
Ở THÁNH GIÁO có vô lượng THÁNH TỔ,
Ở TIÊN GIÁO có vô lượng TIÊN TỔ,
Ở THẦN GIÁO có vô lượng THẦN TỔ,
Ở THIÊN GIÁO có vô lượng CHÚA TỔ,
Ở ĐỊA GIÁO có vô lượng ĐỊA TỔ,
Ở NHƠN GIÁO có vô lượng THẦY TỔ,
Tuy bảy giáo nhưng thật ra chỉ có một ông tổ Tối Cao đó là Đức CHA TRỜI, bảy nhánh chung cùng một Cội.
NHỮNG ĐIỀU CẦN CHÚ Ý
Sự chuyển luân trong vũ trụ, đến một thời điểm nào đó có đấng tối cao xuất hiện, thay thế cho Cha Trời, đấng tổng đà la ni của tạo hóa, tổng mật tạng vũ trụ, nói ra pháp đại đồng vũ trụ, đấng tối cao ngài là đức Hư Không, không ở trong bảy giáo, nhưng không xa rời bảy giáo, tùy thuận dân trí nhân loại mà chuyển pháp luân theo Thiên Ý Cha Trời.
Đức Long Hoa Cửu Huyền Cha Trời sáng lập ra bảy giáo, Cha Trời ngự trong trong tâm thức của mỗi con người, và dìu dắt con người đi đến chân thiện, trở thành vô lượng PHẬT TỔ, vô lượng THÁNH TỔ, vô lượng TIÊN TỔ, vô lượng THẦN TỔ, vô lượng CHÚA TỔ, vô lượng ĐỊA TỔ, vô lượng THẦY TỔ. Khi tất cả giáo trở về là một, hiệp vào chân tánh vũ trụ, Chân Tánh Đại Đồng, thì tổng trì ĐÀ LA NI, theo Thiên Ý Cha Trời, chuyển đại pháp luân, tận độ khắp ta bà thế giới, tam thiên đại thiên như số vi trần.
* * *
HẾT QUYỂN 1
* * *
-
QUYỂN 2
PHẦN 9
KINH CỬU HUYỀN THẤT TỔ
Nơi vũ trụ Tổ Tiên khai hóa
Đấng tối cao hiện tướng Long Hoa
Độc tôn tối thượng Như Lai
Vận hành khai hóa đất trời càn khôn
Đấng tối cao khai ra bảy giáo
Khai lập ra tam giới hư không
Lập thành vũ trụ tam thiên
Trần gian, địa phủ, lập lên cõi trời
Nào nhật, nguyệt, thiên hà tinh tú
Nào Tu Di, bảy núi báu châu
Thiết Vi rộng lớn dường bao
Tam luân bao bọc khắp nào hạ thiên
Đấng Cửu Huyền cha chung tất cả
Đấng tối cao vận chuyển huyền cơ
Đi vào sanh diệt, diệt sanh
Tuần hoàn tiến hóa ứng theo luật trời
Đấng cửu huyền, công bằng tạo hóa
Đấng sanh thành nòi giống Rồng Tiên
Khắp cùng nhân loại anh em
Đồng chung một bọc, cùng tên Đồng Bào
Đấng thiêng liêng khắp cùng tạo hóa
Thường hiển linh cứu vớt cháu con
Hóa thân vô số vô biên
Huyền thông ẩn hiện, Phật, Tiên, Thánh, Thần
Tùy phương tiện giảng truyền chánh giáo
Đạo nhơn luân dìu dắt nhơn sanh
Trở về nguồn cội Cha Ông
Thoát vòng sanh tử Đại Đồng tự do
Đấng Cửu Huyền Trời Cha cao cả
Thân đại đồng một thể khắp cùng
Không sanh không diệt ung dung
Không cấu không nhiễm vô cùng oai linh
Thân Trời Cha hư không vô tận
Thể vô vi trong sạch không không
Chân tâm chân tánh chân như
Bao trùm hết thảy không gian đất trời
Nền thất giáo vốn là Nhơn Giáo
Cũng từ đây chuyển hóa lập nên
Nhơn luân Đại Đạo vô biên
Con đường giải thoát truy nguyên Cội Nguồn
Cũng là cửa cuối cùng an nghỉ
Khi bước vào cởi bỏ hết ra
Thân tâm rỗng lặng tự nhiên
Hòa cùng vũ trụ bản nguyên Đại Đồng
Nền nhơn giáo Cội Nguồn thất giáo
Đấng cửu huyền truyền bá xa xưa
Lưu truyền cho đến ngày nay
Phật, Tiên, Thánh, Chúa có ra từ người
Đức Long Hoa Cửu Huyền Tiên Tổ
Đấng oai linh vận chuyển hư không
Vận hành xoay chuyển tam thiên
Đi vào ổn định hiệp theo luật trời
Cũng vì cứu con người thoát hiểm
Đạo chơn truyền phát triển nhơn luân
Mặt trời văn hóa tối cao
Đại đồng chủ nghĩa ra vào tự do
Đức Cha Trời Long Hoa Tiên Tổ
Từ vô vi vận chuyển hữu vi
Dưỡng nuôi sự sống khắp nơi
Côn trùng, thảo, mộc, đất trời sanh linh
Đức Cửu Huyền Cha chung hết thảy
Quyền tối cao cai quản hồn linh
Quỉ, Thần, Chúa, Phật, Thánh, Tiên
Đều là con cái Cửu Huyền xưa nay
Đức Cửu Huyền pháp thân trong sạch
Thể vô vi cùng tận hư không
Tạo ra cam lộ thiên tiên
Dưỡng nuôi hết thảy hồn linh vạn loài
Đức Cửu Huyền Cha Trời vũ trụ
Đấng tối cao bất diệt thường còn
Hòa trong tâm thức cháu con
Hộ trì huệ mạng bảo tồn linh căn
Dùng quyền phép khai thông chơn lý
Đạo và Đời một gốc tồn sanh
Đại Đồng cuộc sống tự nhiên
Ngôi nhà vũ trụ vô biên tột cùng
Đức Trời Cha Cửu Huyền Tiên Tổ
Dụng pháp thân trì giữ âm dương
Để cho vạn vật khởi sanh
Khắp đầy lúc nhúc của muôn vạn loài
Vận thần lực duy trì vũ trụ
Tạo điện năng hội tụ chuyển luân
Làm cho nhật nguyệt sáng soi
Tuần hoàn động chuyển lập lên ngày giờ
Rồi từ đó bốn mùa hiện rõ
Tháng cùng năm theo đó hình thành
Quá khứ hiện tại lai sanh
Tuần hoàn tiến hóa hình thành hợp tan
Máy tạo hóa siêu nhiên tột bực
Đủ thành phần tổng hợp diệu kỳ
Cha Trời điều khiển chủ trì
Đi vào Thiên Luật hiệp thời Ý Thiên
Nền chánh giáo lưu truyền xuống thế
Để cho người giải thoát hồn linh
Lìa xa tội lỗi ác gian
Siêu sanh thiên giới, thiên đàng tự do
Nhân đã tốt hết lo họa tới
Đạo đã gần thất giáo tự thông
Trở về Nguồn Cội Cha Ông
Lên ngôi Chánh Giác thoát vòng trầm luân
Kinh nầy linh hiển vô biên
Một câu một chữ cũng siêu thiên đàng
Huống chi tụng đọc thuộc lòng
Ra công biên chép giảng bày cứu dân
Người nầy sẽ được Tổ Tiên
Khai thông trí huệ vô biên phước cùng
Trở thành Phật, Chúa, Thánh, Thần
Thiên Đàng ở mãi sang giàu thiếu chi
Cửu Huyền kinh giáo siêu nhiên
Chỉ cần một niệm cũng lên cõi trời.
* * *
Nam Mô Khai Hóa Tổ Tiên
Hiện Thân Hai Đấng Cửu Huyền Tối Cao
Sanh ra nhân loại con người
Ông, Bà, Cha, Mẹ đến thời chúng con.
NAM MÔ A MEN
* * *
PHẦN 10
NHƠN GIÁO
Thuở xa xưa Tiên Rồng, Địa Mẫu
Truyền nhơn luân dạy bảo cháu con
Làm cho cuộc sống bình yên
Gia đình, họ tộc, nước non thuận hòa
Pháp đã sanh Luật đành phải có
Muốn bình yên phải rõ đường đi
Đó là Nguồn Cội nguyên y
Cội nền Nhơn Giáo đỉnh thi Đạo Trời
Đạo làm người sáng ngời vô tận
Luật thiên chân biến hiện trả vay
Ở trong tâm thức xưa nay
Duy trì sanh tử đọa đày thoát siêu
Đạo Tối Cao ẩn tàng nhơn giáo
Có đạo rồi tiết tháo đứng đi
Đối nhân xử thế uy nghi
Khiêm hòa, nhân nghĩa, lễ nghi song hành
Gốc nhơn giáo thuận hòa chủ yếu
Đức cho thông thời thấu võ văn
Huyền vi vô tận siêu nhiên
Chủ trì cuộc sống làm nên nghiệp trời
Lòng giác ngộ không gì sánh kịp
Ngọc báu châu vàng bạc nào bằng
Dù cho ức vạn sang giàu
Cũng không sánh được đạo người nhân luân
Nền Nhơn Giáo sáng bừng chân lý
Lìa ác gian thời thấy trời xanh
Vào ngô Chánh Giác Chân Như
Phật, Tiên, Thánh, Chúa từ đây lạ gì
Từ kim cổ loài người, sau trước
Đạo làm người vẫn thế xưa nay
Nhơn Giáo đạo pháp sâu xa
Con đường hạnh phúc rạng danh con người
Nền Nhơn Giáo Cội Nguồn bình đẳng
Thể dung hòa một thể trước sau
Cho nên đối đãi với nhau
Dĩ hòa vi quí trước sau giữ gìn
Đức Cha Trời ban truyền Nhơn Giáo
Để cho người xử thế tu thân
Gia đình, xã hội, nước non
Bình yên hạnh phúc giàu sang, sang giàu
Thuận thiên ý duy trì nhơn giáo
Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa là đây
Một gốc nhiều nhánh nên cây
Chung cùng một cội trổ đầy xum xuê
* * *
Kinh nầy vốn thật sâu xa
Nếu mà gặp đặng thật là hữu duyên
Đã là con cháu Rồng Tiên
Phải nên kính lễ, kính tin trọn phần
Muốn làm vua chúa cõi trời
Duy trì nhơn đạo luận bàn truyền ra
Nếu như có người phát tâm
In ấn bố thí, chép biên truyền đời
Làm cho nhân loại con người
Sống thời hạnh phúc chết thời thoát siêu
Người nầy sẽ được Tổ Tiên
Ban cho phước lộc ức muôn vạn đời
Thần thông, trí huệ, sang giàu
Ít ai sánh kịp thiên đàng mãi vui
Kinh nầy đọc tụng dài lâu
Kẻ hầu người hạ không sao kể cùng
Huống chi giảng giải cho người
Cầu chi đặng nấy họa gì cũng tiêu
Người nầy muôn kiếp về sau
Hiện thân Thánh Chúa đứng đầu nhiều bang
Nhân dân trong nước bình an
Thái bình an lạc nước non sang giàu
* * *
Chúng con là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, thành tâm kính bái, Tổ Tiên, Cửu Huyền Cha Trời Địa Mẫu nguyện cầu, khắp cùng pháp giới, vạn vật, sanh linh, đồng ngộ chân tâm. Đồng hành nhân luân, đồng sanh thiên giới, đồng thành chánh đẳng chánh giác, không còn sanh tử, an vui tự tại.
NAM MÔ KHAI HÓA TỐI THƯỢNG TỔ TIÊN VÔ BIÊN NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ LONG HOA CỬU HUYỀN THIÊN PHỤ ẤN QUANG TỐI THẮNG NHƯ LAI (LẠY)
NAM MÔ TIÊN CƠ ĐỨC MẸ ĐỊA MẪU DƯỠNG SANH NHƯ LAI (LẠY)
BÌNH LUẬN
Cây có cội, nước có nguồn, dù người tu tiên, người xuất gia, hay người tại gia, cũng chỉ là con cháu Cửu Huyền Cha Trời, thật ra Đạo và Đời cũng chỉ là một gốc.
Người tu Tiên, người xuất gia, tứ đại giai không, ra khỏi sự ràng buộc, thất tình lục dục không còn. Thân, tâm, khỏe mạnh cường tráng, tinh, khí, thần, sung mãn, tu luyện dễ đạt thần thông hơn người tu ở tại gia, pháp thuật cao siêu, an vui tự tại.
Người ở tại gia khó tu hành hơn xuất gia, phải nói là khó hơn gấp trăm lần. Cho nên nói nhất thì tu ở tại gia, thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa. Ở tại gia mà tu hành được, thì đạt đạo quả rất cao, trí huệ vô biên, công đức vô tận, xuất gia, hay tu Tiên, khó mà theo kịp.
Người tu ở tại gia, phải chịu sự tôi luyện trong lò lửa dữ ở đời, tác động của bát phong xây chuyển của thất tình lục dục. Sự tôi luyện ấy, càng làm cho ý chí mạnh mẽ, như vàng càng tôi càng sáng, càng luyện càng cao, như sen gần bùn mà chẳng hôi tanh nhiễm bùn, trong phong trần lại không nhiễm phong trần, tỏa hương ngào ngạt. Nhất là vua quan, lại càng khó tu hơn nữa, chỉ cần làm một điều thiện cũng đã thấy khó, nói gì đến chuyện làm lành, lành dữ, tu thân, tu tâm, sữa tánh. Vương quan, vua, chúa, mà tu hành được, thì phải nói những người ấy là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, xuống trần đầu thai làm Vương, Quan, Vua, Chúa, cứu vớt nhân loại anh em, đồng bào thiên hạ, các ngài là vua, chúa, ở các tầng trời, đứng đầu chư thiên. Hoa sen không có chỗ cao nơi khô ráo sạch sẽ, mà thường mọc nơi ẩm ướt, bùn lầy, nhơ nhớp.
Xuất gia, tại gia, tu tiên, mà biết phát tâm tận độ, muôn loài vạn vật, nhân loại anh em, thì như nhau, vì tất cả đã đạt đến cảnh giới đại thừa, đại nguyện, sống vì người, không phải sống vì mình, sự sống mà đời đạo dung hòa làm một, đẹp đời cũng chính là tốt đạo, hay ngược lại, đẹp đạo cũng chính là tốt đời.
Đỉnh cao của đạo làm người, là đạt đến cảnh giới tối cao của Chính Nghĩa an trụ Cội Nguồn, có nghĩa là đạt đến cảnh giới tự nhiên chân tâm chân tánh vũ trụ, vượt khỏi thiện ác, văn tự, ngôn từ, bình đẳng.
* * *
-
PHẦN 11
Những ai mất đạo con người lạc Nguồn lạc Cội, mất đạo làm người không còn lương tâm lương tri, thì không còn là con người nữa, đã biến thành yêu tinh quỉ dữ, vô cùng dối trá, bịa chuyện lừa người, quỉ quyệt vô cùng, sống theo mánh khóe, thủ đoạn, độc ác tàn bạo, dữ tợn, lúc nào cũng muốn ăn nuốt đồng loại, giết người, cướp của, không kể gì đến anh, em, chồng, vợ, cha, con, cuộc sống kiêu căng, ngạo mạn, xem nhân loại anh em không ra gì, xem dân chúng như nô lệ, chỉ biết mình, chỉ biết thỏa mãn nhục dục, lòng tham lam vô độ không biết đâu là bờ bến, không kể gì đến luân thường đạo lý.
Linh hồn đã biến thành linh hồn quỉ dữ, chai lì trong tội ác, cứ mãi lún sâu vào con đường tội ác. Và hậu quả là phải đọa xuống các tầng địa phủ, chịu không biết bao nhiêu là cực hình khốn khổ.
Người có đạo nhơn luân, như người mê đã thức tỉnh, tiếng chuông đạo đức làm người lương tâm đã thúc dục họ làm không biết bao là điều lành. Con người trở về với Cội nguồn như đi trong ánh sáng, được Cha Trời Mẹ Trời luôn luôn che chở, nhờ thế mà tai họa, tội lỗi tiêu tan, mau thành, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, bước những bước chân Thánh thiện, khi nhân luân đã hiện hữu trong tâm thức của con người, thời lòng người như có mặt trời chân lý soi sang. Bóng tối U Minh dần dần tan biến, tánh ma tánh quỉ không còn chỗ ẩn núp, hạnh phúc bản thân, hạnh phúc gia đình, hạnh phúc xã hội luôn rực rỡ mùa xuân, bước trên con đường giàu sang, độc lập, tự do, công bằng bình đẳng, nhân quyền văn minh, ấm no hạnh phúc.
CỘI NỀN KINH
Xem thường nhơn đạo khổ biết bao
Nền móng trống không đổ lật nhào
Gia đình, xã hội, thêm rối rắm
Rối ben trên dưới khổ làm sao
Tu thân xử thế nền nhơn giáo
Trong ngoài êm thắm sáng dường bao
Gia đình xã hội yên bề thế
Đường lành nhơn giáo ngút trời cao
* * *
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, chẳng đâu xa
Gốc tại nhơn luân đạo một tòa
Tu tâm xử thế đời tươi sáng
Đẹp đời đẹp Đạo, trổ hương hoa
Xưa nay nhơn đạo nền cội gốc
Bến bờ chánh giác có đâu xa
Nhơn luân biến chuyển cùng trời đất
Đạo đời một gốc phước hà sa
* * *
Mất nhân đạo như cây mất gốc
Thời còn chi cuộc sống an lành
Quỉ xơi, yêu nuốt, ma rình
Làm cho khốn khổ đọa đày triền miên
Nền nhân đạo thiên thanh rực rỡ
Đạo nhân luân xuân nở đầy hoa
Gia đình, xã hội, âu ca
Nở nhành hạnh phúc, nở hoa yên bình.
* * *
Những kẻ sa chân vào con đường ác đạo, họ vô cùng sợ chết, nhưng không một ai tránh khỏi, cái chết sẽ đến với họ, không sớm thì muộn mà thôi. Để an ủi sự sợ hãi, họ cho rằng chết là hết, chỉ có nghĩ chết là hết, họ mới bớt sợ hãi, vì họ đã quá nhiều gây ra tội ác, Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chết không bao giờ là hết, mà chuyển số kiếp mình qua số kiếp khác, đổi xác như người thay áo, cởi bỏ lớp áo nầy mặc vào lớp áo khác.
Vì thế kiếp sau có tốt hơn kiếp trước hay không, là do chính mình gieo nhân thiện, ác, hiện tại, để rồi nhận lấy kết quả trong tương lai mà thôi.
Đọa xuống địa phủ, hay siêu lên thiên đàng, tái sanh trở lại làm người, hay đọa vào súc sanh cầm thú, tùy ở con người có đạo hay vô đạo, còn lương tâm hay đã mất lương tâm, có đức hay vô đức, có nhân có nghĩa hay bất nhân bất nghĩa.
Đối với những người có đạo nhân luân, thì sự chết đối với họ chỉ là niềm vui, vì trong tâm họ đã chứa đầy những châu báu, công đức, giác ngộ, và đạo pháp an lạc, vì chính những thứ đạo đức vô giá nầy linh hồn sẽ mang theo, còn sự giàu sang bằng vật chất, cũng như sự nghiệp dù to lớn đến đâu, sự nghiệp vua chúa chẳng hạn, cung vàng điện ngọc, cũng phải bỏ lại tất cả, hai bàn tay trắng, của trần trả lại cho trần.
Chết là bỏ đời nầy qua đời sau, bỏ trần gian mà trở về thiên đàng, nếu hành ác thời phải xuống các tầng địa phủ, đối với những người đi theo Văn Hóa Cội Nguồn sống theo nhơn giáo, chết là giải thoát, rời khỏi biển trần khốn khổ, trở về quê hương thiên đàng cực lạc, sống trên các cõi châu báu, (xem Kinh Long Hoa Thiên Tạng, Long Hoa Pháp Tạng sẽ nói rõ hơn).
* * *
PHẦN 12
Chân tâm, chân tánh, không có tà hay chánh, mà do thức tâm thức tánh, mê ngộ, thiện ác, sanh ra, thức tâm thức tánh, là cái gốc của muôn sự họa phúc. Thức tâm, thức tánh linh hồn giác ngộ đạo luật, thì kết quả Hiển Thánh, an trụ chân tâm chân tánh hiển hiện Đạo Luật lên ngôi Thánh Tổ. Thức tâm, thức tánh linh hồn từ bi hỷ xả hiển hiện Phổ Độ cứu vớt nhân loại anh em thì lên ngôi Phật Tổ. Thức tâm, thức tánh linh hồn thanh tịnh tự nhiên, an trụ không không nhàn nhã yên vui hiển thành Tiên Tổ. Thức tâm, thức tánh linh hồn chứa phúc chứa đức, phò trì Thiên Ý Cha Trời, tức là phò trì Thiên Luật Vũ Trụ hiển hiện thành Thần Tổ. Thức tâm, thức tánh linh hồn tôn thờ Cội Nguồn cứu vớt nhân loại anh em hiển hiện thành Chúa Tổ.
Nói tóm lại: Tâm thức, tánh thức linh hồn ác thì thành quỉ. Tâm thức, tánh thức linh hồn gian dối thì thành si mị võng lượng, quỉ đói. Tâm thức, tánh thức linh hồn tham tàn bạo, ác độc mất hết lương tri thời đọa sa địa ngục.
Thức tâm, thức tánh linh hồn hiền thời được sanh lên cõi trời. Vì không ngộ được chân tâm chân tánh, nên chân tâm, chân tánh không làm chủ được chính mình, sanh ra Thức Tâm, Thức Tánh VÔ MINH, linh hồn lao vào con đường ác.
Như vậy ác hay thiện, là do chân tâm, chân tánh Mê Muội tạo ra thức tâm, thức tánh ác hay thiện mê hay ngộ mà nhận lấy quả báo siêu hay đọa, khổ hay vui.
SAU ĐÂY LÀ TÀ, Ý, THỨC TÂM, THỨC TÁNH, DO CHÂN TÂM CHÂN TÁNH MÊ MUỘI VÔ MINH TẠO RA
TÀ GIÁO KINH
Lòng tà, bất chính, dèm pha
Bội ơn, bất nghĩa, nào là quên ơn
Hại người, trộm, cướp, dối, gian
Dệt thêu, lừa đảo, lại còn, thọc đâm
Kiêu căng, cao ngạo, tự tôn
Tham lam, ích kỷ, ghen, hờn, ghét, ganh
Nghi ngờ, tự ái, ngược, ngang
Đổi lòng, thay dạ, hiểm sâu, bạo tàn
Vô lễ, gây sự, dọa, hù
Ngông cuồng, khoác lác, đặc điều hại dân
Bất tín, phản bội ơn trên
Gạt lường, bỏn xẻn, kiệt keo, hung sùng
Mưu mô quỉ quyệt, hại người
Lật lọng, hủy bán, so bì, hơn thua
Không liêm, chẳng chính, a dua
Ác khẩu, oán hận, chanh chua, so bì
Bất hiếu, trừng trợn, bất hòa
Hại dân, khuấy chúng, hiếp hà, lăng nhăng
Coi trời chỉ bằng nắp vung
Tránh sao cho khỏi thiên công phản hồi
Phước tiêu họa tới kinh người
Quay đầu hướng thiện để rồi thoát siêu
Áp bức đàn áp mà chi
Giết người cướp của còn gì thiện lương
Trộm, cướp, tội ác, ai thương
Ỷ quyền, ỷ thế, càng thêm tội tình
Hành hung, bắt bớ, hại người
Chỉ vì trái ý, chẳng cần đúng sai
Âm hiểm, độc ác, khảo tra
Việc làm mờ ám khó qua nạn trời
Bạc ác, bất nhân, hại người
Bạo tàn, bạo ngược, phản thầy, hại cha
Bắt chẹt, làm khó, người dân
Hung sùng, ác sát, hết mong lộc trời
Bội ơn, bất nghĩa, ở đời
Khó mong êm thấm khó thời rạng danh
Bất tín cầu nguyện không linh
Chê bai, châm biếm, càng thêm tội nhiều
Bịp bợm, xảo trá, dối lừa
Lợi mình mà hại bao người tốt sao
Bóc lột, vơ vét, của dân
Làm giàu bất chính, dễ đâu trường tồn
Bóp nghẹt trù dập nhân quyền
Làm cho cuộc sống đọa đày gian nan
Bỏn xẻn, nhỏ mọn, kiệt keo
Bòn rút, bất chính, biết bao tội cùng
Bớt xén, ăn bớt của công
Làm cho xã hội mọt sâu nghèo cùng
Hà hiếp, cưỡng bức, ác ôn
Cấu xé, sát phạt, vùi chôn cuộc đời
Cậy quyền, ỷ thế, làm trời
Còn gì đạo đức cuộc đời bẩn nhơ
Châm biếm, giễu cợt bề trên
Tự mình rước họa khó nên cửa nhà
Chế nhạo những bậc nhơn hiền
Tránh sao cho khỏi lụy phiền bản thân
Đâm thọc, gây hấn xung quanh
Cực đoan, cuồng tín, làm cho đói nghèo
Dâm ô, cuồng loạn, khinh người
Chê bai, đàm tiếu, ganh hờn, ghét ghen
Đe dọa, đè bẹp, bất nhân
Ôi thôi tội ác mấy tầng trời xa
Đay nghiến, hỗn ẩu, ba hoa
Ngông cuồng, khoác lác, dèm pha, hung sùng
Đố kị, moi móc đủ điều
Mong gì có được yên bình dài lâu
Đổ thừa, giá họa, câu mâu
Tham lam, bòn rút, kiệt keo, hại ngầm
Ôi thôi tội ác ngập đầu
Tránh sao nhân quả đọa đày ức muôn
Độc tài còn tệ hại hơn
Làm cho cuộc sống nước non khốn cùng
Cuộc sống xin cho rút bòn
Dối lừa cột trói còn gì tự do
Độc tài mấy thuở ấm no
Cuộc đời quản thúc còn đâu nhân quyền
Hạch sách bắt bẻ làm tiền
Khủng bố bắt bớ khốn cùng biết bao
Ác gieo như núi như non
Tránh sao cho khỏi khốn cùng lụn suy
Lương tri vứt mất lương tri
Hồn sa địa phủ còn chi linh hồn
Ngụy tạo, che đậy, đóng tuồng
Đánh lừa, phỉnh gạt, khó mòng dài lâu
Cơ nghiệp sụp đổ tiêu tan
Bởi do độc trị hết mong yên bình
Quấy nhiễu hạch sách dân lành
Làm cho cuộc sống đói nghèo xác xơ
Tội ác luôn mãi nhởn nhơ
Hoành hành làm hại bến bờ nước non
Tội ác luôn mãi cứ gieo
Để rồi gặt hái bao điều không may
Thiên đàng mất lối đi lên
Địa phủ rộng lối vùi chôn cuộc đời
Tham lam tàn bạo làm gì
Hồn sa địa phủ hết thì yên thân
Vơ vét, bóc lột, của dân
Giàu sang bất chính thánh thần chẳng ưa
Thói hư tật xấu xưa nay
Mấy ai thoát khỏi nạn tai bao giờ
Tước đoạt cướp lấy của người
Giàu không trong sạch để rồi tán tiêu
Ương hèn đối với ngoại xâm
Hành hung dân chúng lỗi lầm biết bao
Vu oan, giá họa, ác trao
Hại người trời hại biết bao khốn cùng
Hung hăng ỷ thế cậy quyền
Tránh đâu cho khỏi luật trời chuyển xây
Giàu nghèo như trở bàn tay
Lợi danh bỗng chốc khói mây chẳng còn
Ác gieo ác gặt thình lình
Nhân nào quả nấy còn gì để sai
Quay đầu giải thoát xưa nay
Về trời thành Phật, Chúa, Tiên, Thánh, Thần
Chọn đường đến cảnh sang giàu
Con đường văn hóa có nào lạ chi
Con đường chính nghĩa tự do
Công bằng bình đẳng lên đò vinh quang
Nhân quyền cuộc sống thênh thang
Theo nền Văn Hiến mọi đàng êm xuôi
Tà chánh đều ở nơi tâm
Trong hai chọn một phải nên lọc lừa
Nhân quyền sự sống dư thừa
Độc tài sự sống đói nghèo khổ thân
Thiên đàng địa phủ hai bên
Tự mình chọn lấy chớ nên hững hờ
Tai họa thường đến bất ngờ
Phải nên biết trước, xếp bày liệu lo
Thiện lành trời đãi trời cho
Ác tâm ác tánh xuống đò trầm luân
Tà tâm biến hiện yêu tinh
Hồn sa địa phủ hết mong làm người
Loại bỏ ác tánh đi rồi
Lo gì chẳng đặng về trời an vui
Lập đời thánh đức thiện lương
Trở về Nguồn Cội Rồng Tiên, Tiên Rồng
Anh em dòng giống Lạc Hồng
Nở nhành hạnh phúc sang giàu từ đây
Lời kinh thuốc đắng xưa nay
Chữa lành bệnh tật đắp xây cơ đồ
Ác Tâm đã dứt hết rồi
Thánh, Thần, Tiên, Phật ngôi trời chẳng xa
Kinh nầy vi diệu cao sâu
Giải trừ mầm họa vượt qua khốn nàn
Chỉ cần đọc qua một lần
Tiêu tan ức tội giải trừ khốn nguy
Từ đây muôn kiếp về sau
Thông minh trí tuệ sang giàu thiếu chi
Huống chi truyền dạy ấn in
Đời đời muôn kiếp làm vua uy quyền
Huống chi đọc tụng thuộc lòng
Ra công giảng giải cho người khác nghe
Người nầy sẽ được Tổ Tiên
Cha Trời Địa Mẫu phóng quang độ trì
Cầu chi linh ứng tức thì
Cháu con hiển đạt Ông Bà siêu thăng
Bản thân thành Phật, Thánh, Tiên
Về trời hưởng phước nhờ công tu hành
* * *
Chúng con là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, nguyện cầu lên TỔ TIÊN, CHA TRỜI, ĐỊA MẪU chứng giám sự hi sinh, sự tù đày, sự chịu cực hình, chịu sự đau đớn chuộc tội cho những người lỗi lầm, để họ được cứu rỗi. Ác tánh tiêu tan, trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Lên ngôi chánh đẳng chánh giác, giải thoát sanh tử an vui tự tại. Nam mô sám hối giải thoát nghiệp chướng, dứt trừ phiền não, nguyện cầu Long Hoa Cửu Huyền Cha Trời hộ độ siêu sanh.
NAM MÔ A MEN (lạy 3 lạy bốn bái).
* * *
-
PHẦN 13
VĂN HÓA CỘI NGUỒN
Là văn hóa Chánh Đẳng Chánh Giác, văn hóa mặt trời trí tuệ, văn hóa không phân biệt, Chủ Nghĩa, Đảng Phái, Tôn Giáo, Đạo Giáo, không phân biệt màu da, sắc tộc, Văn hóa thiên ý cha trời. Thiên Luật Chính Nghĩa, văn hóa của sự chân thiện hạnh phúc, ai cũng có quyền làm chủ. Không ai có quyền ngăn cấm, văn hóa bất khả xâm phạm. Văn hóa tối cao vũ trụ, văn hóa của toàn nhân loại, chư thiên, trần gian, địa phủ.
* * *
PHẦN 14
LỜI TÂM SỰ
Thưa chư huynh đệ, anh em Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Chúng ta đã đạt đến cảnh giải thoát, an định vào cảnh giới tự nhiên chân tâm, chân tánh, không ác cũng không thiện, chỉ theo đại hạnh nguyện mà hành, cứu khổ cứu nạn nhân loại anh em. Chúng Ta phải thương những người chưa đạt đến cảnh giới giải thoát, những người bị cảnh giới ác xây chuyển, ác tánh thì nhiều, thiện tánh thì ít, thì tránh đâu cho khỏi sa đọa xuống các tầng địa phủ. Chúng Ta phải ra sức cứu vớt Anh Em theo lời dạy của Đức Cha Trời. Truyền bá văn hóa Cội Nguồn. Và chỉ có Văn Hóa Cội Nguồn nhơn luân kinh là kim chỉ nam đi đến con đường an vui tự tại.
Thiện ác, chỉ là thức tánh linh hồn, chưa phải là chân tánh linh hồn, ví như bọt nước và nước, bọt nước là thức tánh, chân tánh ví như bản thể của nước, chúng ta là những bậc giác ngộ luôn hành động theo thức tánh chân thiện không xa rời chân tánh. Nên các pháp đều bình đẳng không có sư cao thấp, phước phải nói là không thể nghĩ bàn. Mỗi hành động của chúng ta tuy trăm sắc hoa nhưng đều cùng chung ý là phổ độ cứu khổ nhân loại anh em, đồng sanh về trời hưởng hạnh phúc an vui tự tại.
Như chúng ta đã biết, chân tánh Tổ Tiên lập lên vũ trụ. Thức tánh Tổ Tiên lập lên muôn pháp. Thức tánh của những người chưa ngộ đạo vì còn mê tạo ra bao nghiệp ác, để rồi sa đọa địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh. Thức tánh giác ngộ thiện, tạo lên xã hội thiên đàng cực lạc, trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.
Thất giáo chung cùng một cội, tổng hội chân tánh chung cùng một thể bình đẳng. Có nghĩa là chân tánh bọt nước, chân tánh của nước không khác nhau. Bọt nước hiểu rõ Chân Tánh của mình, thì cũng hiểu rõ Chân Tánh của nước. Chân tánh tối cao vũ trụ, cũng đồng nghĩa chân tánh tối cao của mỗi linh hồn, vì không ngộ được Chân Tánh, nên không nhận thấy đấng tối cao vũ trụ, đấng tạo hóa không tên không tuổi.
Chúa Giê Su, gọi đấng tối cao là đức Chúa Trời, Phật Thích Ca gọi là đức Như Lai. Lão, gọi là đấng Vô Vi Hư Không Đại Đạo. Từ Đại Đạo khởi sanh ra Tất cả, rồi từ tất cả đều trở về Đại Đạo. Từ Đại Đạo lập lên Trời.
Tuy nhiều tên gọi khác nhau nhưng thật ra chỉ có một đấng Khai Hóa Tổ Tiên Như Lai mà thôi. Hiện thân Tổ Tiên là Đức Cha Trời, Mẹ Trời, sanh con đẻ cái lưu truyền nòi giống con người cho tới tận ngày nay.
Sự hiện thân của KHAI HÓA TỔ TIÊN thành Đức Cha Trời. Tổ Tiên Khai Hóa gồm thâu tinh hoa Tiên Tiên chơn dương vũ trụ, hiện thân ra Đức CHA TRỜI gồm thâu tinh hoa Tiên Thiên chơn âm vũ trụ, hiện thân ra Đức MẸ TRỜI, hay còn gọi là hiện thân ra hai đấng CỬU HUYỀN Long Hoa Cha Trời, Địa Mẫu Âu Cơ, có đủ 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp, cốt rồng cốt tiên. CHA TRỜI MẸ TRỜI là sự hiện thân Khái Hóa Tổ Tiên tinh hoa vũ trụ, huyền linh tối thắng đấng cha ông.
Dân hương cúng lạy Cửu Huyền
Hiển linh gia hộ khắp miền cháu con
Huệ khai phước lộc đầy tràn
Anh em hòa thuận cháu con sum vầy
* * *
Việt nam chữ S đất phù sa
Nằm giữa âm dương cốt Long Hoa
Trung ương thánh địa từ muôn thuở
Địa linh thiêng cổ trổ âu ca
Gõ cửa thiên đàng nơi cực lạc
Mở đường trực thẳng đến Ông Cha
Bổn phận thế thiên làm phận sự
Long Hoa đại cáo khắp hà sa.
* * *
PHẦN 15
Ở gia đình sống theo thiên đạo theo sự sắp xếp an bày của thiên định, như đạo vợ chồng, đạo anh em, đạo con cái. Ở xã hội sống theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp công bằng bình đẳng xã hội, ai có tài thì được xã hội trọng dụng, không phân biệt nam nữ, già trẻ, giàu sang hay bần cùng, không phân biệt đảng phái tôn giáo, đạo giáo, không phân biệt màu da sắc tộc.
Sống theo nền Quốc Đạo dân tộc, giáo dục là chính, sau đó mới dùng đến pháp quyền Luật Pháp. Quốc Đạo không phải là cái đạo xa vời, mà là hiện hữu ngay trong đời sống, ngay trong tâm thức của mỗi con người, cái ác, cái thiện, cái ác chính là lối sống địa ngục. Cái thiện chính là lối sống thiên đàng, lối sống văn minh tốt đẹp, tâm tánh là cái gốc của muôn sự họa, cũng như phúc.
Sống đúng theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, thì ai ai cũng thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa cả, không cần cầu phật, thánh, tiên, thần, chúa đâu xa. Con đường đại lộ về trời, chính là sống theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp.
Không có một đấng Thần Linh nào biến người ác thành người thiện được, mà chính họ tự độ cho mình sống theo Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp, để rồi thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, trở về quê hương thiên đàng cực lạc.
Những người có công lớn giáo dục nhân loại làm lành, thì hiển nhiên họ là những vua chúa các tầng trời, không còn gì để mà bàn cãi.
Sự ở đời tuy sanh ra nhiều giáo, thất giáo, nhưng rốt lại chỉ có một giáo mà thôi đó là Văn Hóa Cội Nguồn, văn hóa của Chánh Đẳng Chánh Giác. Việc tu tâm sửa tánh là việc làm thực tế, hữu hiệu, kết quả làm tốt đẹp cho bản thân, gia đình, xã hội.
Sau đây là lời kinh mực thức, gương soi, soi lại linh hồn của mình, nếu phạm thì sửa, nếu không thì không nên phạm, nói chung là tiêu diệt ác tánh, phát huy thiện tánh.
* * *
PHẦN 16
NHƠN LUÂN ÁC, THIỆN KINH
Muốn thành Phật, Thánh, Chúa, Tiên
Phải nên xóa bỏ ác tâm cho rồi
Không mong cũng được về trời
Không cầu cũng đặng sang giàu khó chi
Áp bức đàn áp bỏ đi
Cửa quyền cướp đoạt còn gì thiện lương
Hại dân tội ác ai thương
Ỷ quyền ỷ thế càng thêm tội tình
Ăn trộm lấy cắp của người
Tránh đâu cho khỏi cuộc đời nhuốt nhơ
Âm hiểm độc ác xấu xa
Việc làm mờ ám khó qua nạn trời
Bạc ác bất nhân hại người
Bạo tàn, bạo ngược, phản thầy, hại cha
Bắt chẹt làm khó lê dân
Hành vi bất chính hết mong lộc trời
Bội ơn bất nghĩa ở đời
Khó mòng êm thấm danh thời bại danh
Bất tín cầu nguyện không linh
Chê bai châm biếm càng thêm tội nhiều
Bịp bợm xảo trá dối lừa
Lợi mình mà hại nhiều người tốt sao
Bóc lột quá đáng thuế xâu
Âm mưu đen tối còn đâu thiện lành
Bỏn xẻn nhỏ mọn tuyệt tình
Bòn rút, keo kiệt, hại mình hại ta
Bóp nghẹt trù dập tự do
Nhân quyền biến mất không lo cũng sầu
Bình đẳng chẳng có tội tù
Công bằng trù dập biết ngày nào yên
Độc tài trù dập mưu sanh
Đây là tội ác tuyệt tình chúng dân
Nhân quyền trù dập sớm hôm
Làm cho cuộc sống xin cho dẫy đầy
Quyền sống đã mất đi rồi
Khác gì tù ngục cảnh đời thương đau
Độc tài độc trị bỏ mau
Mới mong tránh khỏi đối đầu họa tai
Thương người như thể thương thân
Hại người trời hại còn mong nỗi gì
Bỡn cợt đối với luật trời
Khó mong tránh khỏi cuộc đời khốn nguy
Bớt xén ăn bớt mà chi
Cuộc đời bủn xỉn làm gì nên thân
Hà hiếp cưỡng bức chúng dân
Vét vơ hãm hại Thánh Thần tránh xa
Cậy quyền ỷ thế ba hoa
Còn gì đạo đức còn ra thống gì
Trù dập hãm hại người hiền
Tự mình rước họa kêu phiền vào thân
Chế nhạo giễu cợt bề trên
Vần xoay con tạo sa chân tàn đời
Đâm thọc nói ác hại người
Tưởng đâu không biết Thánh Thần đều hay
Cực đoan bảo thủ xưa nay
Sống đời lạc hậu họa bay ngập đầu
Dâm ô nhơ nhuốc cả đời
Chê hiền, khen ác một trời tai ương
Đay nghiến hãm hại người thân
Tự mình đào lỗ chôn lần mình đi
Đe dọa, đè bẹp, bất nhân
Đố kị, ganh ghét, họa tai khắp cùng
Đổ thừa đổ oan cho người
Hiểm thâm độc ác cuộc đời ra chi
Chủ nghĩa cá nhân tệ hơn
Quyền hành làm hại nước non khốn cùng
Cửa quyền hà hiếp dân lành
Tham ô tham nhũng làm nghèo nước non
Tội nầy còn tội nào hơn
Nghìn năm bia miệng vẫn không phai mờ
Ganh ghét thấy người hơn mình
Nhỏ nhen đố kị họa thì đầy kho
Gian tham gốc họa xưa nay
Gạt lừa, chiếm của, họa đầy núi non
Hống hách, hách dịch, huênh hoang
Hạch sách, bắt bẻ, vu oan làm tiền
Tội nầy đâu nhỏ gánh khiêng
Hồn sa địa phủ họa liền theo tay
Ác thời con cháu họa lây
Thiện thời con cháu đắp xây son vàng
Hãm hại dân chúng hàm oan
Làm sao tránh khỏi muôn ngàn đắng cay
Hiềm khích thù ghét đọa sa
Khả ố lăng nhục khó qua cửa tù
Khủng bố sát hại con người
Họa rình khắp lối họa ngồi khắp nơi
Lật lọng phản bội người ơn
Hố nghèo chờ sẵn vùi chôn cuộc đời
Lộng hành bạc ác khinh người
Vạch đường vạch lối cái nghèo mãi theo
Hà hiếp hù dọa chúng dân
Ác gieo như núi còn mong được gì
Lương tri vứt mất còn chi
Hồn sa địa phủ hồn đi diêm đài
Ngụy tạo, đặt điều, hại ai
Thời mình nhận lấy khó sai khó lầm
Cơ nghiệp đổ nát chẳng còn
Hại người Trời hại trước giờ lạ chi
Quấy nhiễu dân chúng chẳng yên
Làm cho dân chúng liên miên khốn cùng
Tội kia sớm gánh tối dùng
Vùi chôn danh dự cuộc đời vùi chôn
Tuyệt đường phúc đức bình yên
Tự mình làm hại cháu con của mình
Tội ác gieo mãi không dừng
Để rồi gặt hái bao điều nát tan
Mưu mô quỉ quyệt xảo gian
Thiên đàng mất lối thuận đàng âm ti
Hạch sách, kiếm chuyện lôi thôi
Cho người sợ hãi tóm thâu bạc vàng
Tội ác khắp nẻo cùng làng
Tránh sao quả báo ngập tràn tai ương
Cướp tiền cướp của ác ôn
Gia đình ly tán vùi chôn yên lành
Thói hư tật xấu để dành
Làm sao tránh khỏi đọa đày trầm luân
Tước đoạt cướp lấy của dân
Họa thời đầy họa thêm phần khổ đau
Ương hèn đối với ngoại xâm
Hành hung dân chúng lỗi lầm ra chi
Có tài thời giúp nước non
Đuổi quân xâm lược giữ yên cõi bờ
Muôn dân mãi mãi tôn thờ
Hung hăng ỷ thế đánh người tấn tra
Luật Trời ắt khó dung tha
Ngang tàn bạo ngược khó qua nạn trời
Gieo ác gặt ác phản hồi
Đó là nhân quả ở đời xưa nay
Giàu nghèo phúc họa trả vay
Hiểu rồi giải ác vượt qua khốn cùng
Sang hèn đều ở tại lòng
Lợi danh bỗng chốc biến thành khói mây
Hiểm ác họa mãi chuyển xây
Ngộ rồi thời bỏ tung bay về trời
Thiện lành thời được yên bình
Nhờ trồng cội phúc sang giàu, giàu sang
Giúp người là chính giúp ta
Về trời hưởng phước sống lâu tột cùng
Tự do tự tại cuộc đời
Mới hay tích đức cầu gì cũng linh
Tà chánh đều ở nơi tâm
Tự mình liễu ngộ kiếm tầm đâu xa
Thiện ác có đủ trong ta
Ngu si dứt bỏ chánh tà phân minh
Họa phúc, khốn khổ, tai ương
Đều do tâm cả gieo nhân ác lành
Thiện tâm thời thấy Thiên Đình
Ác tâm ác tánh xuống đò trầm luân
Ác tâm biến hiện yêu tinh
Hồn sa địa phủ hết mong làm người
Địa Ngục ở mãi muôn đời
Đọa đày khủng khiếp biết ngày nào yên
Kinh nầy thường tụng hàng đêm
Làm cho trí huệ sáng lên từng ngày
Tội ác theo đó tiêu lần
Đổi đời chuyển số sang giàu lạ chi
Huống chi biên chép ấn in
Ông bà cha mẹ siêu sanh về trời
Huống chi giảng giải cho người
Một câu cũng đặng phức lành biết bao
Cháu con nhiều lớp giàu sang
Thông minh trí tuệ vẻ vang gia đình
Chỉ cầm một câu khen thầm
Muôn điều may mắn chẳng lầm chẳng sai
Huống chi đọc tụng triển khai
Làm cho Bá Tánh sớm lên thiên đàng
Nước non, non nước thái bình
Muôn đời vạn kiếp hiện thành Chúa Vua
* * *
Nam mô sám hối giải thoát nghiệp chướng CHA TRỜI, ĐỊA MẪU, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa chứng tri.
NAM MÔ A MEN
* * *
-
PHẦN 17
Nói đến Thánh Địa nước Việt Nam, đúng như những gì các Tôn Giáo Đạo Giáo, nhân sĩ trí thức ngộ đạo tiên đoán, LONG HOA XUẤT HIỆN PHÁN XÉT CUỐI CÙNG, cho đến khi hết tiểu kiếp thứ chín.
Có nghĩa Con Rồng Cháu Tiên lan tỏa khắp cùng thế giới không những Việt Nam độc lập hơn ba nghìn năm, mà thế giới cũng đi vào bình yên hạnh phúc. Còn hơn ba nghìn năm nữa, hai nghìn năm cuối cùng đi vào tận thế, tức là thủy nạn, động đất, mưa to gió lớn, nước dâng ngập chìm hầu hết các châu lục, kéo dài hơn một nghìn năm, ở vào giai đoạn cuối tiểu kiếp thứ chín. Con người khi ấy tuổi thọ trung bình chỉ còn 10 tuổi, yểu thọ một tuổi, đại thọ 20 tuổi.
Còn hiện giờ tuổi thọ trung bình con người đã hạ xuống còn 60 tuổi, yểu thọ là 40 mươi, thọ là 80 tuổi, đại thọ là 100 còn trên nữa đó là số ít.
Như vậy ngày tận thế vẫn còn xa, đó là đối với trần thế, còn đối với thiên giới coi như ngày tận thế đã sắp tới rồi. Ở cõi trời một ngày bằng trần gian một năm. Ở trung thiên giới một ngày bằng trần gian 100 năm.
Tu tâm dưỡng tánh không thể nói một sớm một chiều mà làm nổi, phải nói là rất lâu, còn những người có cơ duyên chỉ cần vài năm là đổi thay được tâm tánh. Còn không có cơ duyên dù cho cả trăm cũng không dễ gì tu tâm sửa tánh được, nói gì chỉ vài ba mươi năm.
Nước Việt Nam tuy là một đất nước nhỏ bé, nhưng là một thánh địa, Địa Cốt Long Hoa, địa linh của trái đất. Nơi khai sanh ra Văn Hóa Cội Nguồn, chủ nghĩa đại đồng vũ trụ, cũng là chiếc nôi Cha Trời Mẹ Trời sanh ra nhân loại con người năm màu da anh em ở giữa tiểu kiếp thứ năm. Tức là cách đây 75 triệu 600 nghìn năm. Người Việt Nam thật sự mà nói, từ khi lạc mất Văn Hóa Cội Nguồn, nền chính nghĩa chân chính đã bị mất, thì người Việt nam đã bị phương Bắc xâm lược hơn hai nghìn năm. Và lần lượt đến nhiều nước xâm lược nữa, vì thế nước Việt Nam bị ảnh hưởng văn minh văn hóa của nhiều nước, nhất là các Tôn Giáo Đạo Giáo, nhiều đảng phái khác nhau, lôi kéo dân tộc Việt Nam theo xu hướng nhiều tư tưởng khác nhau, dẫn đến xung đột bất hòa.
Kể từ sau công nguyên dân tộc việt phải chịu nhiều đau khổ, lệ thuộc ngoại bang, nhất là ngoại bang Phương Bắc độc ác lèo lái đi đến nồi da nấu thịt, hết sức thảm thương, hơn hai nghìn năm.
Đại gia đình dân tộc Việt Nam, đã mất đi Văn Hóa Cội Nguồn, như cây mất gốc, thân cành héo rụng, đó là sự hiển nhiên, không có gì lấy làm lạ. Người Việt Nam muốn giải thoát sự nô lệ lạc hậu khốn khổ. Không còn con đường nào khác hơn là trở về với Cội với Nguồn, đi theo con đường Quốc Tổ đã đi, và đã thành công. Con đường dựng nước và cũng dựng lên nền Quốc Đạo. Ở vào thời kỳ đó không có một đất nước nào sánh kịp, một nền dân chủ văn minh chưa từng thấy trong nhân loại con người.
Qua nhiều thời kỳ các thế lực ngoại xâm truyền bá văn hóa ngoại lai hầu thôn tính tinh thần Đại Việt với mục đích phục vụ chính trị cho chúng, kể cả truyền bá Đạo Giáo, Tôn Giáo, với mục đích phục vụ cho chính trị ngoại xâm của chúng. Nói đến Đạo Giáo Tôn Giáo không bao giờ xấu nhưng ở vào thời kỳ phong kiến, độc tài độc trị Thần Giáo, thời sự truyền bá Tôn Giáo Đạo Giáo xâm nhập vào Việt Nam là có sự mưu đồ chính trị thôn tính non sông đất nước Đại Việt. Nhất là thế lực phương Bắc đã nuốt hơn hai phần ba đất nước Văn Lang. Chỉ còn lại Nam Văn Lang. Mà còn muốn tiếp tục nuốt trọn Nam Văn Lang tức là Nước Việt Nam ngày nay. Và giờ đây thế lực phương Bắc vẫn dùng cái chiêu bài như xưa nay vẫn thường làm, dùng văn hóa phương Bắc cải chính sửa đổi cho phù hợp thời thế hàng phục tinh thần dân tộc Việt Nam, cũng như gặm nhấm lần đất đai hầu nuốt trọn Nước Việt Nam những giai đoạn cuối cùng, Nhưng cơ trời không cho phép, và Văn Hóa Cội Nguồn đã xuất hiện.
* * *
THÁNH ĐỊA
Việt Nam hội tụ rồng mây
Phước hồng chữ S Đông Tây hội về
Cội Nguồn Văn Hóa xum xuê
Vào nhà bình đẳng Phật, Tiên, Thánh, Thần
Năm châu bốn biển yên bình
Khắp nơi an lạc khắp niềm âu ca
Đại đồng thế giới Long Hoa
Anh em sum hiệp một nhà Rồng Tiên.
* * *
ĐỊA CỐT RỒNG TIÊN
Việt nam địa cốt Rồng Tiên
Phù sa bồi đắp vô biên sáng ngời
Tiên Rồng chuyển động chân trời
Năm châu bốn biển sáng ngời tự do
Địa linh đất thánh trời cho
Việt Nam đất Việt điểm tô son vàng
Vua Hùng Quốc Tổ đăng đàn
Việt Nam tỏa sáng vạn ngàn xuân thu.
* * *
Như chúng ta đã biết, đèn cháy sáng là nhờ có điện, có dầu, không dầu, không điện, đèn không sáng được. Không có Văn Hóa kinh luân thì đèn trí huệ khó mà tỏa sáng, vì thế Văn Hóa kinh luân luôn là nguồn điện năng vô tận làm sáng tỏ ngọn đèn trí huệ của mỗi người con dân Đại Việt. Như chúng ta đã biết, vật thực nuôi dưỡng xác thân, còn văn hóa thì nuôi dưỡng linh hồn, văn hóa có vĩ đại thì linh hồn theo đó cũng vĩ đại, mặt trời văn hóa đã mọc trong mỗi linh hồn con dân Đại Việt, thì không nói cũng biết, mọi âm mưu xâm lược sẽ bị đánh bại. Sau đây là phần kinh rút gọn những ý chính đạo đức làm người.
* * *
PHẦN 18
THIỆN ĐỨC KINH
QUẢNG Đại rộng dung khắp thế gian
NGHĨA Nhân giữ vững tấm lòng son
TỪ Lòng thương hết muôn loài vật
BI Xót lòng thương kẻ khổ nàn
HỈ Hoan khi thấy người lương thiện
XẢ Tâm xóa bỏ những tham gian
BIẾT Mình có lỗi nên hổ thẹn
BÌNH Đẳng dung hòa chẳng hèn sang
NHẪN Nhịn hạ mình luôn nhẫn nại
KHIÊM Tốn lựa lời chẳng ngược ngang
UY Nghi giới đức thường điềm đạm
NHÂN Cách khiêm nhường chẳng huênh hoang
TIẾT Liệt trung kiên dù lâm nạn
GIÚP Người tận tụy giúp thế gian
THIỆN Ác trí tri luôn cân nhắc
CHÍNH Chuyên thẳng thắng nhớ tam can
TÍN Chẳng đổi lòng sau như trước
LỄ Nghi thành kính đức nghiêm trang
KHÔN Khéo đối nhân cùng xử thế
BỀN Lòng vững chí trải sơn gan
TRUNG Can bất khuất đầy chính khí
LIÊM Sỉ giữ mình trải an ban
HIẾU Đạo phụng thờ ơn Trời Đất
KÍNH Trọng công ơn lo đền đáp
THUẬN Hòa bình đẳng trong cuộc sống
NHÂN LUÂN Đạo Pháp chẳng gì hơn.
* * *
Chỉ cần đọc tụng Tâm siêu thoát
Ác nghiệp tiêu tan họa sạch trơn
Phát tâm đọc tụng hay biên chép
Huệ khai sáng trí đầy Âm Đức
Cầu chi đặng nấy nhờ tu nhơn.
* * *
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, đâu xa
Lọc lựa tỏ rõ chánh tà phân minh
Ác thiện vốn ở tại mình
Chỉ vì mê muội nên nhìn chẳng ra
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, trong ta
Tâm tà thành Quỉ, Yêu Tinh ác Thần
Tâm chánh Phật Chúa đã thành
Kiếm tìm chi lắm càng tìm càng xa
Thiện tâm lòng đã nở hoa
Thiên Đàng, là đó đâu xa mà tìm
Chính mình tự biết độ mình
Chủ trì nhơn giáo thời thành khó chi.
* * *
Chúng con là Phật Thánh, Tiên, Thần, Chúa, nguyện cầu lên TỔ TIÊN, CHA TRỜI ĐỊA MẪU, hộ trì hộ độ cho toàn tất cả pháp giới cháu con sớm dứt nghiệp duyên ác căn tội lỗi, căn lành tăng trưởng, hướng về Cội Nguồn thâm nhập kinh luân, hội ngộ chân tâm chân tánh, siêu sanh thiên giới an vui tự tại, không còn sa đọa nơi tam đồ khổ, Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh, đồng thành Chánh Đẳng Chánh Giác.
NAM MÔ A MEN
* * *
Muốn phá mây mù lộ ánh dương
Mà lòng mê muội chẳng đức tin
Làm sao đến được bờ chánh giác
Đọa đày muôn kiếp nghĩ mà thương.
NAM MÔ A MEN
* * *
PHẦN 19
NHƠN LUÂN THIỆN, ÁC KINH
Để hiểu rõ thêm về thiện ác, tà chánh, thì cần phải soi rọi vào kinh thì mới nhìn thấy được bộ mặt Thiện, Ác của mình, những phiền não ác tánh đã che đậy mất lương tâm lương tri dẫn đến hết sai lầm nầy đến sai lầm khác, hết ác nọ đến ác kia, tạo ra tội lỗi như non như núi, sau đây là kinh Thiện, Ác.
Tu tâm tích đức là gì
Nếu không hiểu rõ thì đi lộn đường
Hành ác mà nghĩ thiện lương
Lành, ác, cho rõ tỏ tường như sau
Ác là thâm hiểm độc sâu
Thiện là phẩm hạnh đức cao vợi vời
Gieo ác gặt ác luật trời
Gieo thiện gặt thiện vạn đời nào sai
Ác thời tăm tối đường đi
Thiện thời tỏa sáng phước thi vạn tòa
Ác, thiện phân minh được rồi
Lo gì chẳng được về trời an vui
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, đâu xa
Cũng nhờ hành thiện có ra lạ gì
Hạnh lành thẳng một đường đi
Khiêm hòa nhẫn nhịn việc chi cũng thành
Ác thời khó lập nên danh
Chỉ mang tiếng ác mãi thành nhuốt nhơ
Thiện lành như vạn bài thơ
Như xuân đầy sắc như cờ tung bay
Nhân quả xoay vần xưa nay
Cứu người, người cứu trước sau lạ gì
Hại người, người hại chí nguy
Họa cùng khắp lối còn chi cuộc đời
Lòng vàng thiện tánh ai ơi
Thiên đàng cực lạc cõi trời ngao du
Ác độc, tàn bạo, xưa nay
Linh hồn hóa Quỉ đọa sa ngục tù
Muôn đời vạn kiếp âm u
Súc sanh, ngạ quỉ vào ra, ra vào
Thiện khẩu cội phúc nẩy chồi
Lo gì chẳng được cửa nhà ấm êm
Ác hiểm tự giết cháu con
Tuyệt đường cội phúc họa mang khổ nghèo
Tai ương họa gởi bám theo
Rủi xui chực sẵn khổ treo đầy nhà
Phải nên bỏ ác theo lành
Lo gì chẳng được mọi người kính yêu
Phước lành kéo đến họa tiêu
Gia đình hạnh phúc mọi điều tốt tươi
Đức tài giúp nước giúp non
Xả thân chống giặc ngoại xâm sáng ngời
Anh hùng vì nước tuyệt vời
Làm cho đất nước cõi bờ vững yên
Đàn áp dân chúng mà chi
Trở thành ác Quỉ lại thêm hận thù
Thiên đàng mất lối đường về
Hố sâu thăm thẳm trăm bề hiểm hung
Cứu người bố thí sớm hôm
Đã giàu còn rạng danh thơm nghìn đời
Đức độ rộng lượng thương người
Đã châu, còn ngọc, sáng ngời anh linh
Ác cảm, bạc ác vứt đi
Ngu si biến mất hồn thi đức tài
Có tình có nghĩa không cầu
Cha trời phù hộ Mẹ trời chở che
Bạc bẽo rẻ rúng bất nhân
Thánh, Thần xa lánh còn thêm mực mài
Chữ tai, liền với chữ tài
Họa xây, tai đắp lầu đài tan hoang
Thiện Tâm đem lại mùa xuân
Gia đình đầm ấm cháu con sum vầy
Thuận hiếu cầu chi cũng thành
Thủy chung ăn ở trổ nhành ấm êm
Thương dân yêu nước chí linh
Hồn thiên dân tộc núi sông hộ trì
Trấn áp cưỡng bức người đời
Phước tiêu họa đến thình lình chuyển xây
Bạo tàn hung dữ gì hay
Gieo gì gặt nấy không sai chẳng lầm
Hung bạo hãm hại dân tình
Cháu con gặt hái khắp cùng mỉa mai
Bước chân mỗi bước chông gai
Bởi do ác nghiệp Ông Cha gieo đầy
Côn đồ bắt nạt hại người
Ỷ quyền cậy thế làm càn hại dân
Việc làm tán tận lương tâm
Họa vô đơn chí tai ương ngập trời
Sống đời lương thiện ai ơi
Mới mong hạnh phúc đời đời bình yên
Đền ơn Hiếu Nghĩa vi tiên
Non sông Tổ Quốc không quên Đồng Bào
Thành tâm tưởng niệm Cha Trời
Thành tâm nghĩ đến Ông Bà, Mẹ Cha
Tiếng lành lan tỏa bay xa
Cha Trời Địa Mẫu chở che đời đời
Gia đình họ tộc sáng ngời
Mới hay Đạo Hiếu biển trời vàng son
Âm mưu đen tối bỏ đi
Vứt luôn gian ác lòng thì thứ tha
Không mong cũng đặng vinh hoa
Không cầu cũng đặng người ta tôn thờ
Lưu manh, xảo quyệt, bịp lừa
Không kêu cũng đến họa đầy hại thân
Cưỡng bức, chèn ép lê dân
Tránh đâu cho khỏi Thánh Thần chuyển xây
Tai bay, họa gởi, tai bay
Khắp cùng tai họa thảm thay cuộc đời
Cao thượng đức độ giúp người
Sống theo chính nghĩa không màng lợi danh
Không Thần thời Thánh giáng sanh
Giúp dân giúp nước phước lành biết bao
Bỏ đi đâm thọc dệt thêu
Quả lành nở rộ mọi điều thành công
Cố chấp, bảo thủ, hại thân
Tự mình loại bỏ tương lai của mình
Làm cho cuộc sống bão bùng
Tai bay họa gởi bao điều đắng cay
Thương người như thể thương thân
Ghét người, người ghét khó mà tai qua
Thương người thời giúp người ta
Gieo thiện gặt thiện, Ác xa nghìn trùng
Khẳng khái cứu giúp mọi người
Không cầu cũng đặng danh thời rạng danh
Cuộc đời hành thiện sớm hôm
Không mong cũng đến ấm êm cửa nhà
Cháu con rạng rỡ hiệp hòa
Cũng nhờ hành thiện vạn tòa giàu sang
Chung tình có nghĩa có nhân
Lo gì chẳng đặng sanh lên cõi trời
Chửi rủa ác khẩu làm gì
Để rồi gặt hái bao đều rủi xui
Cứu người, người cứu chẳng sai
Núi may, biển phúc đắp xây yên lành
Giết người tội ác vô cùng
Tránh đâu cho khỏi ngục tù nhốt giam
Sống thời tai họa triền miên
Hết đao, tới búa, hết xui, tới bần
Bệnh tật bám lấy xoay vần
Khổ đeo theo khổ mấy tần gian truân
Công minh xử sự tỏ phân
Cháu con nhờ đức giàu lên từng ngày
Thẳng thắng che chở người hiền
Danh vang vạn cõi phước liền theo tay
Cháu con nhờ thế tung bay
Võng dù tàng lọng đắp xây cuộc đời
Dã tâm hiểm độc vứt rồi
Mới mong tránh khỏi biển trời tai ương
Ôn hòa thời lắm người thương
Dâm ô tổn hại nhuốt nhơ cả đời
Bội tình bạc nghĩa bỏ rồi
Thênh thang hạnh phúc cuộc đời nở hoa
Cuộc đời buông thả bê tha
Dị đoan mê tín khó qua ngu đần
Dìm người thời dìm chính mình
Nạn thời đầy nạn không người cứu cho
Giúp người qua khỏi khổ đau
Lo gì chẳng được sang giàu, giàu sang
Dũng cảm loại trừ ác gian
Cứu dân, cứu nước làm nên nghiệp trời
Theo chân Quốc Tổ Vua Hùng
Làm cho đất nước yên bình ấm no
Lưu danh sử sách về sau
Tấm gương soi sáng biết bao đẹp lành
Đặt đàng lắm chuyện hại người
Lợi đâu không thấy đứng ngồi không yên
Áp đảo hạch sách lê dân
Lợi đâu không thấy họa xây khắp cùng
Đoan chính danh tiếng thơm lừng
Ganh ghét, đố kị, bỏ rồi, nhẹ thênh
Vượt qua kiếp nạn tai ương
Sống đời hạnh phúc lại thêm sang giàu
Độc mồm, độc miệng hại người
Làm sao tránh khỏi biển trời chông gai
Đê hèn, đốn mạc, bỏ đi
Tương lai rộng mở đề thi son vàng
Độ lượng đức độ đạo tràng
Phước trời tự đến không cần tìm xa
Gánh vác công việc Ông Cha
Xả thân vì nước sáng soi thiện lành
Sống mà như thế rạng danh
Phật, Tiên, Thánh, Chúa đắc thành khó chi
Đánh lừa gạt gẫm tóm thâu
Của tiền như núi dễ đâu trường tồn
Xô xát gây chuyện bỏ rồi
Trên hòa dưới thuận ai thời cũng yêu
Ganh ghét, ghen tị bao nhiêu
Tai ương theo đó mọi điều không may
Giả nhân giả nghĩa mà chi
Cuộc đời bi lụy mấy khi yên lành
Gian trá lừa đảo hại người
Ngục tù chờ sẵn có gì hay đâu
Gian nịnh, quỉ quyệt, ác sâu
Giảo hoạt, lừa bịp, càng thêm tội tình
Ác gieo muôn ức vạn nghìn
Gặt sao cho hết muôn đời khổ thay
Gièm pha cố hại người ta
Nào hay ác quả thân ra bụi bờ
Hèn hạ, hèn mọn bỏ rồi
Cháu con như ý ai thời cũng nên
Hẹp hòi, bủn xỉn, kiệt keo
Tự mình hủy diệt tương lai của mình
Thương người tốt bụng là vàng
Ước gì được nấy lại càng ấm no
Đức tài giúp nước giúp non
Làm cho cuộc sống lê dân yên bình
Thoát đời nô lệ ngục tù
Mưu cầu hạnh phúc, cuộc đời tự do
Đức tài như thế mới cao
Danh vang vạn cõi ai nào cũng tôn
Ích kỷ nào có cái khôn
Tuyệt đường Âm Đức vùi chôn sang giàu
Làm nhục người tốt hại người
Tự mình làm hại cuộc đời bẩn nhơ
Vu khống rước lấy tai ương
Hành hung lăng nhục tuyệt đường công danh
Lật lọng, man trá, dối gian
Dứt đường phước lộc họa mang khốn cùng
Lương tâm bỏ mất chẳng còn
Còn chi thể thống con Rồng cháu Tiên
Hỗn hào, ngạo mạn, khinh khi
Kiêu căng hỗn xược còn chi đức người
Khó mà siêu thoát về trời
Gặp nhiều hoạn nạn vận thời đủi đen
Chính tâm ngay thẳng hiền lương
Người đời kính phục tai ương khó gần
Bất cần ngang ngạnh ngông cuồng
Ngông nghênh tự đắc xem thường lời hay
Cuộc đời họa gởi tai bay
Mong gì thành đạt khó thay sang giàu
Ngu si đần độn rượu hành
Tối tăm ngu muội không ngoài say sưa
Uống nhiều tai hại biết bao
Lu mờ tâm trí tránh đâu lụn tàn
Làm cho tan nát gia đình
Hết mong hạnh phúc, tan tành ấm êm
Ngu xuẩn thời mấy người nên
Cũng vì nghiện rượu, nát tiêu cuộc đời
Ngu ngơ, ngu muội, ngu đần
Lìa xa nghiện rượu mới mong sáng thông
Sát sanh, trộm cướp, ác ôn
Giàu đâu không thấy vùi chôn ngục tù
Ngũ thường, ngũ phúc xây nền
Lo gì chẳng được lộc tài đầy kho
Thiện lành Trời đải Trời cho
Chết đi siêu thoát về nơi thiên đàng
Nghiện ngập đày đọa linh hồn
Làm cho cuộc sống khốn cùng đọa sa
Thân tàn Ma dại tiêu ma
Cũng vì ngu muội phải sa đường cùng
Ăn ngược nói ngạo ai dùng
Thân nhơ danh nhớp hết còn thoát siêu
Ở đời nhân thế miệt khinh
Chết đi luân chuyển súc sanh đổi dời
Nhân đạo, nhân đức, có rồi
Lo gì chẳng đặng đứng ngồi không yên
Đối nhân xử thế sớm hôm
Với ba chữ nhẫn khó chi cũng thành
Khoác lác nói trạng khoe tài
Chữ tài liền với chữ tai một vòng
Nóng tánh thường bị sai lầm
Mất khôn thiếu nghĩ họa vào chẳng hay
Nóng nảy thường hỏng xưa nay
Thâm trầm tỉnh lặng huệ khai trí lừng
Làm bậy ô nhục cuộc đời
Phá tan nhân đức diệt thời công danh
Phũ phàng tàn nhẫn hại nhân
Tránh đâu cho khỏi thảm thê lụy phiền
Quấy rầy, quấy nhiễu ra gì
Dèm pha, sàm nịnh, đặc điều vu oan
Sống thời tiếng ác lan nhanh
Chết sa Địa Phủ âm ti nghìn trùng
Sang sẻ tài đức, sang giàu
Mai sau con cháu đời đời hiển vinh
Siêu thoát, siêu độ, đừng quên
Làm lành, lánh dữ, giúp dân tu hành
Tận tâm, tận tụy, tận tình
Người đời kính phục thiên đình đâu xa
Tàn sát, tàn ngược, ba hoa
Tự mình chuốc họa khó qua nạn trời
Tha hóa đạo đức suy tồi
Nước non lụn bại dân thời khổ dân
Tham là đủ thứ hung hăng
Làm điều bất chính vô phương cứu rồi
Ương ngạnh, ương bướng được gì
Cuộc đời vứt bỏ khác gì cuồng điên
Văn minh cuộc sống văn minh
Tài ôn, đức luyện, đăng trình trời mây
Đạo đời cùng đắp cùng xây
Tinh thần vật chất đi đôi song hành
Vinh hoa, phú quí, rạng ngời
Cũng nhờ tu thiện mọi đàng thuận xuôi.
* * *
Thiện, ác, kinh có ai gặp đặng
Thời coi như duyên phận đổi đời
Kinh luân là phước lộc trời
Làm cho cuộc sống nẩy chồi mùa xuân
Bao nghiệp chướng liểm vào chân tánh
Nhờ kinh luân chuyển biến tiêu tan
Thân tâm thơ thới bình an
Vượt lên phàm tục chuyển sang Thánh Hiền
Kinh thiện, ác, vô cùng vi diệu
Rất nhiệm mầu Phổ Độ Trời Cha
Chỉ cần đọc tụng xem qua
Ác tiêu vạn ức hà sa phước lành
Kinh, thiện, ác, tuy là thuốc đắng
Nhưng chữa nhiều bệnh chứng rất hay
Nghèo hèn liền chuyển đổi thay
Ngu si liền chuyển đức tài thông minh
Kinh thiện, ác, giải trừ kiếp nạn
Thoát tai ương khô cạn khốn nguy
Chỉ cần đọc tụng nhớ ghi
Bệnh gì cũng khỏi diệu kỳ thậm thâm
Một lần đọc chuyển xây vận số
Huống chi là ghi nhớ từng câu
Họa tai tiêu biến rất mau
Phước lành chuyển đến biết bao diệu kỳ
Huống chi là kinh truyền in ấn
Thời cầu chi được nấy chẳng sai
Họa Phúc đều ở tại tâm
Lòng thành càng lớn ứng linh nhiệm mầu
Kinh đây nếu có người nào
Phát tâm đọc tụng cho người khác nghe
Chỉ là một chữ một câu
Ứng linh, linh ứng chuyển xây cuộc đời
Huống chi truyền giảng cho người
Phước lành vô tận sang giàu kể chi
Người nầy là Phật, Thánh, Tiên,
Theo tâm nguyện lực mà sanh xuống trần
Cứu dân độ thế về trời
Làm cho nhân loại càng ngày càng xuân
Chỉ cần cung kính người trên
Tai qua nạn khỏi làm nên cửa nhà
Chỉ cần cúng dường món quà
Cũng liền đặng phước cả nhà bình yên
* * *
Chúng con là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, nguyện cầu TỔ TIÊN, CHA TRỜI, ĐỊA MẪU hộ trì, hộ độ, cho toàn pháp giới cháu con, khắp cả nhân loại anh em, sớm dứt nghiệp duyên ác căn tội lỗi, căn lành tăng trưởng, hướng về cội nguồn, hội ngộ Kinh Luân Thiện Ác, Minh Tâm Kiến Tánh siêu sanh thiên giới, an vui tự tại, không còn sa đọa nơi tam đồ khổ, Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc sanh, đồng thành Chánh Đẳng Chánh Giác.
Nam mô sám hối nghiệp chướng, Long Hoa Cửu Huyền, hộ độ siêu sanh, NAM MÔ A MEN (lạy 3 lạy bái 4 bái)
* * *
-
PHẦN 20
Nói đến con người, thì ai ai cũng biết, con người có hai phần, phần linh hồn, phần thể xác. Nói về thể xác thì con người cần nhà để ở, cần vật chất sản phẩm phương tiện để mà bảo dưỡng, cần lương thực để mà ăn sinh sống.
Nhưng nói linh hồn thì không phải vậy, vì linh hồn chính là linh giác, không phải là thể xác vật chất tứ đại giả hợp. Vì thế linh hồn cần có Văn Hóa Đại Đạo Cội Nguồn để dưỡng nuôi trở về hội ngộ Chân Tâm Chân Tánh, Chơn Như vũ trụ đại đồng bình đẳng, độc lập, tự do, tự tại.
Hay nói một cách khác, văn hóa là món ăn nuôi lớn ý thức chân chính căn thân huệ mạng linh hồn. Con người chỉ biết chạy theo vật chất, coi trọng thể xác, mà quên đi mất linh hồn, là một điều vô cùng thiếu sót, có thể nói là vô cùng tai hại. Cũng như con người chỉ biết coi trọng quần áo cái lớp vỏ bảo bọc bên ngoài, mà quên đi chính bản thân mình, để cho thân mình lở loái đầy bệnh tật.
Thể xác là chiếc áo da tứ đại của linh hồn, với chiếc áo da nầy, linh hồn đã bỏ đi mặt vào không biết bao nhiêu là lớp áo, lớp áo người, lớp áo cầm thú, lớp áo ma, lớp áo quỉ. Vì không chú trọng đến linh hồn, nên linh hồn đành phải sa đạo luân hồi sanh tử, trải qua vô lượng số kiếp, hết lớp áo da nầy đến lớp áo da khác, khốn khổ vô cùng, nay chúng ta đã giác ngộ có thể hiểu như sau:
1) Thể xác lớp áo da tứ đại, thuộc vật chất nên cần vật chất sản phẩm để bảo dưỡng, cần vật thực cũng như cơm gạo để dưỡng nuôi. Nhưng nếu vật thực đó là độc hại, thời chúng ta cần loại bỏ, nếu không khi chúng ta ăn vào sẽ làm hại cho bản thân, dẫn tới nhiều bệnh tật, đôi khi còn mất mạng.
2) Còn linh hồn là linh giác, không thể bảo dưỡng bằng vật chất, hay dưỡng nuôi bằng vật thực được, mà là bảo dưỡng bằng Văn Hóa, dưỡng nuôi bằng văn hóa. Nhất là Văn Hóa Chính Nghĩa.
Nhưng nếu văn hóa đó là văn hóa độc hại, văn hóa đồi trụy, văn hóa mê tín dị đoan, văn hóa phi chính nghĩa, văn hóa tà đạo, thì sẽ làm cho linh hồn ngu muội, lở loét nhiều thứ bệnh tật Căn bệnh phiền não, căn bệnh phiền não thuộc về tinh thần, tạo ra không biết bao nhiêu là ác nghiệp, đưa linh hồn xuống các tầng địa phủ. Vì thế, văn hóa cần phải được lựa chọn, nhất là tinh hoa văn hóa, văn hóa Cội Nguồn chánh đẳng chánh giác, văn hóa tối cao vũ trụ. Linh hồn chỉ cần tiếp xúc với Văn Hóa Cội Nguồn nghiên cứu suy ngẫm, thì mọi chuyện u tối tức khắc biến đổi, linh hồn ma, quỉ, linh hồn phàm phu, chuyển thành linh hồn Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa.
Sự cao sang của linh hồn, cũng chính là sự cao sang của văn hóa, sự cao siêu của linh hồn cũng chính là sự cao siêu của văn hóa. Một dân tộc văn minh hay không, đều phụ thuộc vào Văn hóa.
Tóm lại, muốn có một cuộc sống văn minh, hạnh phúc thì đời đạo cũng cần có Văn Hóa, văn minh vật chất đi đôi với văn minh tinh thần. Xây dựng con người, lành mạnh không những thể xác tráng kiện, mà tinh thần đạo đức sáng suốt minh mẫn, tiến đến xã hội công bằng, bình đẳng, nhân quyền, dân chủ, văn minh độc lập tự do hạnh phúc.
* * *
VIỆT NAM
Việt nam tỏ rạng ánh hồng tươi
Văn hóa mùa xuân khúc nhạc cười
Tiếng nhạc bổng trầm khai ý rạng
Non sông khởi sắc trổ xuân tươi
Dân giàu nước mạnh phun châu ngọc
Rồng Tiên hội tụ trải đức phơi
Độc Lập Tự Do niềm cường thịnh
Địa linh vũ trụ trổ Ông, Tôi.
* * *
TRỜI LÊN
Trời lên lộ bóng quang đầy
Nước non Quốc Đạo chuyển xây vạn loài
Việt nam văn hóa đài cao rộng
Hiếu trung bay đến tận Trời Cha
Việt Nam kết trái đơm hoa
Muôn dân ngộ đức bài ca thanh bình
Khai Nguồn Cội dân tình no ấm
Đường lên mây tỏa sáng Văn Lang
Vua Hùng mở lối quy nguyên
Năm châu, bốn biển bình yên một nhà.
* * *
PHẦN 21
Có người cho rằng xem qua kinh nhân luân một lần cũng đủ để cho mình tự giải thoát, quả thật đúng vậy đó là những vị thánh đầu thai xuống trần, Còn những người đầy tội lỗi cần phải đọc tụng nhiều, để tiêu tan nghiệp chướng, chuyển họa thành phúc.
Nhưng dù sao đọc qua nhiều lần cũng tốt hơn đọc qua một lần vì làm tăng thêm phước báo, tăng thêm đạo đức, tăng thêm trí huệ, thì không bao giờ thừa. Cũng như con người cần phải ăn uống liên tục, bồi dưỡng sanh lực, dưỡng nuôi sanh mạng. Huống chi là linh hồn, chúng ta cần văn hóa kinh luân trước là làm tăng thêm trí huệ, tăng thêm phước đức, đạo đức, phước báo, việc đó không có gì phải thừa.
Kinh luân là kho báu trí huệ, kho báu của sự phước đức, phước báo, nhờ kinh luân mà nhân loại giải thoát tội lỗi, giải thoát tai họa, giải thoát sự ngu si, giải thoát đói nghèo lạc hậu, trở thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, trở về trời. Vì thế chúng ta không những học thuộc mà còn giảng giải thông suốt, cứu vớt nhân loại anh em những người còn sa đọa trong ác đạo, bị ác căn xây chuyển, vô minh che lấp tối tăm mù mịt, Sau đây là kinh quả báo.
KINH NHÂN LUÂN QUẢ BÁO
Đời mạt thế con người hiện tại
Sống cùng nhau cứ mãi hại nhau
Bao nhiêu kế độc mưu sâu
Đem ra dùng hết có nào ngại chi
Cũng vì vậy ở ngay trần thế
Cuộc binh đao chém giết triền miên
Làm cho cuộc sống đảo điên
Khốn cùng khổ sở, lại thêm đói nghèo
Oán trả oán, oán đầy chồng chất
Thù trả thù, muôn kiếp chẳng tha
Cảnh khổ cứ mãi trào ra
Muôn đời vạn kiếp nói sao cho cùng
Nhìn thế nhân lầm đường lạc lối
Nên Trời Cha chuyển pháp khai kinh
Mở đường cứu khổ sanh linh
Thoát cơn nguy biến chuyển mình vượt qua
Nền văn hóa sâu xa vô tận
Đạo nhơn luân vô thượng thậm thâm
Chỉ cần truyền bá cho dân
Non sông tổ quốc mấy tầng bình yên
Dân có đạo dân hiền dân thảo
Dân có nguồn ít lỗi ít sai
Thái bình độc lập là đây
Nước non giàu đẹp phước xây vạn tòa
Nhơn luân đạo pháp làm người
Giàu, nghèo, quan, chúa, nhất thời đồng tu
Tôn thờ Nguồn Cội sớm hôm
Sống theo Hiến Pháp chẳng ôm độc tài
Giàu đạo đức là giàu vĩnh viễn
Giàu của tiền cũng chỉ tạm giàu
Sống còn chết mất được gì
Của trần trả lại cho trần như không
Cũng vì vậy cha ông di giáo
Truyền kinh luân giải thoát hồn linh
Để cho nhân thế tu theo
Rõ đường nhân quả chọn gieo giống lành
Muốn được vậy học hành giáo dục
Sống cho đời học tập siêng năng
Rõ đường thiện ác trong tâm
Tận tường tà chánh chẳng lầm chẳng sai
Giàu, nghèo có đức mới cao
Giúp dân giúp nước kiếp sau thanh nhàn
Giàu, nghèo ác đức lầm đường
Cháu con phải chịu khốn cùng về sau
Nhân quả thiên luật sai đâu
Nhân nào quả nấy lạ nào hiển nhiên
Quả báo xây vần triền miên
Gieo thiện gặt thiện là điềm xưa nay
Nhân quả vay trả, trả vay
Ác gieo ác gặt xưa nay nào lầm.
* * *
Chửi trời mắng đất: Nhiều họa đem đến
Chẳng trọng thánh thần: Cầu nguyện không linh
Mắng mưa chửi gió: Xui rủi không may
Bội nghịch cha mẹ: Hậu kiếp mô côi
Khinh khi thân tộc: Bà con xa lánh
Hỗn ẩu anh em: Cô độc một mình
Hại dân, phản quốc: Họa sanh khó cứu
Phản hại chánh giáo: Khó thoát tai ương
Chê người nghèo khó: Chuyển kiếp cơ hàng
Hạch sách dân chúng: Suy sụp cháu con
Ỷ thế hiếp người: Con cháu khiếp nhược
Lời nói chẳng lành: Tai họa khởi sanh
Lấy của hiếp người: Tuyệt đường giàu có
Tham tàn bạo ác: Suy sụp khó cứu
Được sang chê hèn: Đáo đầu bần cực
Bất nghĩa bội ơn: Con cháu ngỗ nghịch
Được khôn chê khờ: Khó mong thành đạt
Xúi kiện hại người: Con cháu bất hòa
Cố ý gạt lường: Người khác gạt mình
Miệng hay nói láo: Khó lập thân danh
Thường hay hại người: Đoạn tuyệt may mắn
Phá hoại vợ chồng: Kiếp sau lẻ bạn
Truyền ngôn bất chính: Trả quả loạn tâm
Thường hay lạm sát: Tuổi thọ giảm suy
Hủy bán kệ kinh: Ngây cuồng đền tội
Thường hay ganh ghét: Con cháu vô duyên
Nói xấu ngạo biếm: Bằng hữu khinh thường
Thọ ân trả oán: Con cháu thất thời
Ếm yểm kinh luân: Tai bay họa gởi
Giết người cướp của: Ác lai quả báo
Hại người đoạt chức: Tai họa trùng lai
Mưu mô bất chính: Bằng hữu bất trung
Giả tâm phản loạn: Tai họa thình lình
Bội ơn bạc nghĩa: Sanh con bất hiếu
Làm ăn bất chính: Con cháu phá gia
Hại dân khuấy chúng chuyển kiếp sanh ra vô cùng khốn khổ: Câm, đui, liệt, cùi
Tâm tánh bạc ác: Căn khùng đền tội
Ngông cuồng kiêu ngạo: Tạo lập khó thành
Tham ô bất chính: Con cháu hư hỏng
Phản bội cha ông: Con cái phản mình
Ép người đường cùng: Họa đầy khó tránh
Hành hung bất chánh: Con cháu sụp suy
* * *
Nhân luân quả báo xưa nay
Khắp trong trời đất có sai bao giờ
Ứng báo quả báo xoay vần
Chỉ mau hay chậm đâu lầm sai chi
Kinh nầy cùng tận hiển linh
Thậm thâm vi diệu khó nên luận bàn
Chỉ cần thành kính một lần
Phát tâm đọc tụng cho người khác nghe
Chỉ là một chữ một câu
Coi như cũng đặng một tàu phước ghi
Huống là in chép truyền đi
Muốn chi cũng đặng cầu chi cũng thành
Ông bà cha mẹ nhiều đời
Siêu sanh thoát ngục về trời an vui
Còn như tu luyện theo kinh
Cửu Huyền hộ độ có tên bảng vàng
Cháu con thành đạt vinh quang
Gia đình con cháu bình yên, yên bình
Huống chi giảng giải tuyên truyền
Thánh, Thần, che chở phước lành tốt tươi
Mãn thân hồn đặng sanh thiên
Vào ngôi Phật, Chúa, Thánh, Tiên, Đức Thần.
* * *
Chúng Thần, Phật, Tiên, Thánh, Chúa, nẳng mồ tam mãn đa, mẫu đà nẩm a bát ra để, hạ đa xá, ta nẳng nẩm đác điệc tha, án, khê khê, khê hế, khê hế, hồng hồng, nhập phạ ra, nhập phạ ra, bát ra nhập phạ ra, bát ra, nhập phạ ra để sắc sá, để sắc sá, sắc trí rị sắc trí rị, ta phấn tra phiến để ca, thất rị duệ ta phạ ha. Thiên la thần, Địa la thần, thân ly nạn, nạn ly thân, nhất thiết tai ương hóa vi trần.
NAM MÔ A MEN
* * *
PHẦN 22
Trước sự đắm chìm trong vật chất, làm đảo lộn giá trị đạo đức, nhất là những nước còn lạc hậu chưa tiến hóa theo kịp thời đại văn minh dân trí, còn chìm trong chủ nghĩa cá nhân, độc tài độc trị, làm cho cuộc sống điêu linh khốn khổ, chưa từng thấy trong lịch sử, làm cho nhiều người phải thốt rằng, cuộc sống con người sao mà quá khổ, không ở nhà tù nhỏ, thì cũng ở nhà tù lớn.
Sống trong khuôn khổ độc tài độc trị, luôn chứng kiến cảnh quỳ lụy xin cho, cái độc của chế độ đã lan tràn khắp cùng ngõ xóm, đã nhiễm độc ăn sâu vào lòng người, nên con người phần đông chỉ biết chạy theo tiền tài vật chất, xem nhẹ đạo đức, nên con người đã mất lần nhân tính, sống một cuộc sống đầy mưu mô xảo quyệt, kiêu căng, ngạo mạn, coi trời không bằng nắp vung, muốn làm gì thì làm, không kể gì đến luân thường đạo lý, bất trung bất hiếu đối với cha ông, phản dân hại nước, làm tay sai cho giặc ngoại xâm. Cuộc sống không cần đạo đức, gạt gẫm, thêu dệt, nói láo, ỷ thế hiếp cô khuấy dân hại chúng, mọi thủ đoạn được đem ra sử dụng, miễn sao có lợi cho lòng tham, túi tham thì làm, dẫn đến ngập tràn hận thù, có khi hận thù cả bản thân, hận thù trong gia đình, hận thù trong chồng vợ, trong anh em, trong cha con, quả thật con người đã suy đồi đạo đức, quá trầm trọng.
Sự lạc Cội mất Nguồn, đã dẫn con người đến sa đọa trong dục lạc vật chất, không những xuống cấp về đạo đức, mà còn làm cho con người đầy rẫy bệnh tật, Đạo Đức xuống cấp trầm trọng, chưa kể đến trộm cướp mà còn dẫn đến mất nhân tính.
Con vì cái lợi mà hại Cha, vì cái lợi bản thân mà làm hại đến non sông tổ quốc, hại đến đồng bào dân tộc, mất hết tình đồng loại.
Những con người như thế, thường gieo ác gặt ác rồi đổ cho trời đất không công bằng, Thánh Thần không cứu, trở lại cuồng ngôn nói bậy, (chết là hết cứ làm ác) chết là hết đâu chưa rõ, mà chỉ thấy tai họa giáng xuống ngập đầu, rồi than van kêu lòng từ thiện tấm lòng vàng cứu giúp, đến khi sa cơ thất thế mới biết chân thiện là sự cứu tinh cho mình.
Lại có số người thiếu hiểu biết mê tín, nghe theo tà đạo, cho rằng hễ làm quan, làm vua, dù cho làm ác đến đâu, thì chết xuống âm phủ cũng làm quan làm vua nữa, đã sa đọa xuống địa phủ, thì phải chịu bao cực hình, mà còn làm vua làm chúa được sao. Khi chết của trần trả lại cho trần, chỉ còn linh hồn với hai bàn tay trắng, sa đọa xuống âm phủ, bơ vơ cô đơn, sợ hãi trước cảnh giới hãi hùng mà mình chưa bao giờ nhìn thấy. Linh hồn cô đơn một mình, lấy đâu ra binh lính, chống chọi với quỉ dữ, khi quỉ dữ trong cơn đói khát khủng khiếp đang hành hạ, chỉ cần một vật hiện ra là chúng lao tới xé xác ăn nuốt, (xem kinh sau thời Hậu Đế sẽ nó rõ điều đó). Nếu có chống đó là chống hai con mắt nhìn thấy cảnh đày đọa khủng khiếp, nào là đói khát, nào là bị hành hình, nào là bị moi tim móc ruột, nào là bị lửa đốt, kiếm đâm, đao chém, hết sức thê thảm.
Nhiều học thuyết xu mị tà đạo, đã làm tan hoại đảo lộn tinh thần đạo đức đánh mất lương tri con người, nhất là nhân luân đạo lý con người, đạo đức làm người, chạy theo những tà thuyết ảo tưởng, dẫn đến mất hết Tự Do, mất luôn quyền sống, quyền con người, quyền làm người.
Tệ hại hơn nữa một dân tộc có hơn năm nghìn năm Văn Hiến, đó là mới kể từ thời HÙNG VƯƠNG đến nay, còn nếu kể đến thời VIÊM ĐẾ, thời HỒNG ĐẾ thì nền Văn Hiến còn xa hơn nữa, (xem Kinh Long Hoa Mật Tạng sẽ rõ). Dân tộc Việt là dân tộc tôn thờ Cội Nguồn, thờ TỔ TIÊN, thờ TRỜI, thờ ÔNG BÀ, CHA MẸ. Khi Vua Hùng ra đời thời Vua Hùng đã thờ TỔ TIÊN, thờ TRỜI, thờ ÔNG BÀ CHA MẸ, VUA HÙNG đã nói lên Văn Hóa Cội Nguồn, Con Rồng cháu Tiên từ đó ra đời. Trở thành nền Quốc Đạo dân tộc. Nền Hiến Pháp, Luật Pháp, Đạo Pháp văn minh. Và cũng đã nói lên tên tộc tức là bí danh cha trời, mẹ trời, uy danh cha trời, mẹ trời, tên con thường gọi Cha Trời, Mẹ Trời.
Tên tộc bí danh cha trời là LONG HOA.
Tên tộc bí danh mẹ trời là TIÊN CƠ.
Uy danh của cha trời là ẤN QUANG, TỐI THẮNG, NHƯ LAI.
Uy danh của mẹ trời là ĐỊA MẪU DƯỠNG SANH NHƯ LAI.
Tên con thường gọi của cha trời là LẠC LONG QUÂN.
Tên con thường gọi của mẹ trời là ÂU CƠ.
Người da vàng là giống dân HỒNG NGỌC.
Nên chúng ta thường gọi là CON HỒNG, CHÁU LẠC, CON RỒNG, CHÁU TIÊN.
Dân tộc việt nam có văn hóa Cội Nguồn độc đáo như vậy, và còn giữ được tồn tại cho tới ngày nay. Để rồi đơm hoa kết trái, rực rỡ khắp năm châu, bốn biển. Mở ra móc son lịch sử văn minh nhân loại.
Dân tộc Đại Việt vì thất truyền văn hóa Cội Nguồn, nên Bị văn hóa ngoại bang làm hại, nhất là văn hóa HÁN TÀU, làm cho khiếp nhược dẫn đến sợ hãi, kéo dài hơn hai nghìn năm, từ đó dân tộc Đại Việt không những thường bị nô lệ, mà còn dẫn đến mất lần đất đai về tay phương bắc, có thể nói mất hơn 2 phần 3 đất đai, (xem Văn Lang Chiến Sự 1, Văn Lang Chiến Sự 2, Văn Lang Chiến Sự 3 sẽ rõ). Sự đồng hóa Hán Tộc, đối với dân tộc Đại Việt phải nói là liên tục, triền miên, thế mà dân tộc Đại Việt vẫn đứng vững trên tinh thần độc lập tự chủ, Con Rồng cháu Tiên không bị phai mờ. Và cho đến ngày hôm nay đâm chồi nẩy lộc đơm hoa kết trái.
Sự tôn kính thờ phụng TỔ TIÊN, thờ TRỜI, thờ ÔNG BÀ, CHA MẸ, là sự tôn thờ chính đáng, tôn thờ có văn hóa, thể hiện lòng trung hiếu, đầy chính nghĩa, và cũng đầy đức tính đạo đức nhân bản nhân văn của người dân Đại Việt con cháu Tiên Rồng. Chỉ có những kẻ ngu muội thiển cận, mới xem nhẹ truyền thống cha ông, mạnh như rồng đẹp như tiên, có một không hai trên toàn nhân loại.
Hiện tượng hỗn loạn về văn hóa, nhiều triết thuyết Tà Giáo, vô ý thức, đã chà đạp lên những gì thiêng liêng nhất, của con người, mà Cha Trời đã truyền đạt dạy bảo cho anh em nhân loại chúng ta.
Văn Hóa Cội Nguồn ra đời với mục đích, là làm sáng tỏ Nguồn Cội của con người, cũng như làm sáng tỏ Thiên Luật vũ trụ, Thiên Ý Cha Trời, để cho nhân loại con người bớt đi sự sai phạm, ra khỏi tinh thần tội lỗi, cùng nhau hướng thiện, cùng nhau về trời.
* * *
HẾT QUYỂN 2
* * *
-
QUYỂN 3
PHẦN 23
Văn minh vật chất, mà không đi song đôi với văn minh tinh thần, thì không nói chúng ta cũng biết sự tai hại xuống cấp đạo đức, sẽ dẫn đến con người tiêu diệt lẫn nhau, vô cùng thảm khốc, nhất là thời đại vi tính công nghệ thông tin hiện đại, thời đại chất độc hóa học, thời đại nguyên tử, thời đại giết người hàng loạt, thời đại mà con người biết lạm dụng thiên nhiên làm sức mạnh để tiêu diệt lẫn nhau.
Văn minh vật chất càng cao, mà thiếu đi văn minh tinh thần Đạo Đức, đã làm cho con người lo sợ cho ngày mai, không biết ngày nào năm nào, sự tàn phá của nguyên tử, chất độc hóa học, vi trùng siêu cực, tiêu diệt con người cũng chỉ vì lòng tham tranh hùng tranh bá, và sự cùng đường của sự tham vọng, và lòng dạ độc ác của con người. Tàn sát lẫn nhau, thiên đàng không có người lên, đưa nhau xuống các tầng địa phủ. Là một điều hết sức thương tâm, vì thế dân tộc Đại Việt con cháu Tiên Rồng, phải có bổn phận truyền bá Văn Hóa cội Nguồn, chủ nghĩa đại đồng. Nền Văn Hóa Quốc Đạo dân tộc. Khắp năm châu bốn bể, hầu cứu nhân loại anh em ra khỏi thảm họa diệt vong, trở về thiên đàng cực lạc.
Vận hóa cơ trời chưa đến chu kỳ hủy diệt muôn loài vạn vật, trong đó có nhân loại con người, vì còn hơn 3 nghìn năm nữa mới đến ở vào giai đoạn sau cùng hai nghìn năm cuối tiểu kiếp thứ 9. Tức là bốn năm nghìn năm nữa mới tới. Nếu ngay lúc bây giờ chúng ta không thức tỉnh giác ngộ, bỏ Cội bỏ Nguồn thì nhân loại chúng ta tự hủy diệt lẫn nhau, là điều trái lẽ với quy luật tự nhiên, chỉ vì do tâm tánh ngu muội tạo ra tự tàn sát lẫn nhau. Nhân loại thi nhau xuống địa phủ hết thảy. Trong khi chúng ta vẫn còn lương tâm, vẫn còn lương tri là một việc làm ngu xuẩn khó mà tha thứ được. Sự ngu xuẩn giết người hàng loạt thì tự mình chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Sự tàn bạo giết người hàng loạt đó xảy ra khi nhân loại con người không còn nhân tánh mất hết lương tri, tuổi thọ trung bình chỉ còn 10 tuổi, yểu 1 tuổi, thọ 20 tuổi, đại thọ 30 tuổi, cuối tiểu kiếp thứ 9, chuyển sang tiểu kiếp thứ 10.
Hiện nay nhân loại con người tuổi thọ đã hạ xuống trung bình chỉ còn 60 tuổi, yểu thọ 40 tuổi, thọ 80 tuổi, đại thọ 100 tuổi, như vậy còn hơn bốn nghìn năm nữa mới tới chu kỳ hủy diệt muôn loài vạn vật trong đó có con người, ở giai đoạn cuối tiểu kiếp thứ 9, những người còn sống sót sau hơn 1 nghìn năm bị thủy tai nước dâng, động đất, mưa to gió lớn hủy diệt, chuyển qua tiểu kiếp thứ 10 trở thành những người thỉ tổ hồng hoang ở kiếp tăng.
Cứ 100 năm tăng lên một tuổi, và tăng mãi cho đến 8 muôn 4 nghìn tuổi thời tới đỉnh cao của nhân loại con người, rồi hạ xuống tức là chuyển sang kiếp hạ, cứ 100 năm thì hạ xuống 1 tuổi và hạ mãi cho đến trung bình tuổi thọ nhân loại con người chỉ còn 10 tuổi yểu thọ 1 tuổi, thọ 20 tuổi, đại thọ 30 tuổi là hết tiểu kiếp thứ 10, sang tiểu kiếp thứ 11, cứ như thế lặp đi lặp lại tuần hoàn hết tiểu kiếp nầy tới tiểu kiếp khác, theo chu kỳ tự nhiên không có gì là huyền bí cả.
* * *
Thời kỳ chánh pháp mở khai ra
Tất cả thế nhân vốn một nhà
Chung hiệp triển khai nền cội gốc
Bền lòng son sắc đến Trời Cha
Gốc đạo đức nghìn xưa giờ trở lại
Ở mai sau con cháu giữ vuông tròn.
* * *
Trời đã lặng
Kìa Trời bừng sáng
Người ra đi
Người lại trở về
Thăm con ở lại xứ quê cõi nầy
Lá rụng về Cội
Nước rơi về Nguồn
Con chim có Tổ
Con người có Tông
Cửu Huyền Chúa Tể Cha Ông
Cha Trời nhân loại chờ trông con hiền
Tiên Cơ Địa Mẫu Chúa Tiên
Sanh ra nhân loại ngũ hành trăm con
Da vàng, da trắng, da đen
Da chàm, da đỏ nguyên căn một nhà
Từ trong Bọc trứng sanh ra
Đồng Bào là thế ruột rà anh em.
* * *
PHẦN 24
NHÂN DUYÊN KINH
Từ cổ kim loài người sau trước
Đời văn minh có khác tùy thời
Kiếp con người có đổi có dời
Nhưng thiện ác khó thời sum hiệp
Tà với Chánh tranh nhau liên tiếp
Chống trả nhau kiếp kiếp đời đời
Ở con người cảnh đó phân đôi
Thiện cùng ác tách rời hai nẻo
Nguyên con người thơ sanh con nhỏ
Tùy nghiệp duyên kết ở nơi tâm
Lớn lên theo đó hiện sanh
Giàu, nghèo, vui khổ cội nhành duyên xưa
Vào cuộc sống lọc lừa hiện tại
Tùy cơ duyên xã hội tác sanh
Đời may rủi thiện ác khó phân
Lợi cùng danh chen nhau biến hiện
Nếu gặp lúc thế thời thuận tiện
Đạo sanh ra chuyển vận khắp cùng
Thời căn lành phát triển dễ dàng
Trí thông minh chứng quả đạo tràng
Muôn vạn kiếp danh vang thoát tục
Gặp thời thế, thế thời ly loạn
Cuộc đao binh nổi dậy khắp nơi
Làm sao tránh khỏi cuộc đời
Lao vào nghiệp ác khó thời siêu sanh
Gặp thời loạn khó mong làm thiện
Mãi lao vào giành giật lẫn nhau
Nghiệp ác cứ mãi dâng cao
Hết mong siêu thoát rơi vào âm cung
Nay gặp lúc Long Hoa hội tụ
Thời mau mau trở lại cội nguồn
Mau mau trở lại thiên đàng
Thoát vòng sanh tử thoát đời trầm luân
Chọn con đường tươi sáng đi lên
Chuyển tâm linh theo gót phật tiên
Vườn đạo đức siêu nhiên tỏa sáng
Tâm trí huệ thênh thang tỏ rạng
Chung bàn tay mở rộng Cội Nguồn
Giúp thế nhân trở lại thiên đàng
Thoát nạn tai ngập tràn binh lửa
Đời với Đạo đồng cùng sanh nở
Đầy niềm tin rực rỡ âu ca
Tùy nhân duyên sau trước, trước sau
Đồng chứng quả chân tâm cực lạc
Vào con thuyền không phân sắc tộc
Thể Đồng Bào chung cội ông cha.
Kinh nầy vốn thật sâu xa
Dù là đọc tụng chỉ là một câu
Họa tiêu phước đến biết bao
Gia đình hạnh phúc giàu sang, sang giàu
Huống chi đọc tụng thuộc lòng
Hay là giảng giải cho người khác nghe
Người nầy muôn kiếp về sau
Làm vua làm chúa đứng đầu nhiều bang
Cõi Trời sống mãi bình an
Thần thông tự tại vui chơi khắp cùng
Tin kinh thời cũng tin lòng
Một câu cũng đặng vạn ngàn niềm vui
NAM MÔ A MEN
* * *
PHẦN 25
LÂM PHÀM KINH
Người thượng thiên xuống chốn trần ai
Đều phải chịu đầu thai hết thảy
Thân phàm tục linh hồn cao cả
Lòng từ bi rộng mở cứu người
Truyền văn Cội Nguồn Nhơn Giáo
Chuyển pháp lành sáu pháp ba la
Cùng anh em vô số hà sa
Đồng chứng quả chân tâm chân tánh
Theo Ý Trời chuyển xây tình thế
Tùy nhân duyên chuyển biến vận xoay
Có người chuyển pháp thiện căn
Đoạn trừ ác nghiệp vượt lên Thánh Thần
Có người chuyển pháp định tâm
Không trụ, không niệm, dứt lần nghiệp duyên
Có người truyền dạy chú linh
Làm cho tư tưởng vững yên cội lành
Có người truyền giáo học hành
Giúp cho nhân loại biết đường hồi quy
Có người truyền dạy kinh thi
Khai thông trí huệ dứt đi lỗi lầm
Có người truyền dạy cúng dường
Gieo nhân phúc đức mở đường vinh quang
Có người truyền dạy chép in
Làm cho chánh pháp càng thêm thịnh hành
Dạy cho bố thí làm đầu
Xác thân, tiền của ngỏ hầu tiếc chi
Theo lòng đức độ từ bi
Cứu người thoát khổ khốn nguy cùng đường
Sống đời cuộc sống an lành
Mới hay các bậc Nhơn Hiền công lao
Luận bàn nào có hết chi
Dù cho muôn kiếp kể hoài không xong
Các Ngài trí huệ vô biên
Thần thông biến hiện khắp miền càn khôn
Nhân luân, truyền dạy Nhân Luân
Nói sao cho hết kể sao cho cùng
Dù cho hạnh nguyện không đồng
Nhưng cùng mục đích giải trừ nạn tai
Nhân luân phương tiện chuyển xây
Thậm thâm vi diệu cao sâu khó lường
Kinh đây nếu có người nào
Phát tâm đọc tụng cho người khác nghe
Dẫu rằng chỉ một câu thôi
Tiêu tai kiếp nạn qua thời khốn nguy
Huống chi đọc tụng thường đêm
Làm cho cuộc sống bình yên, yên bình
Nếu như có người cầu trời
Chỉ cần đọc tụng tất thời hiển linh
Cầu chi đặng nấy không sai
Cha trời vận hóa chuyển xây vận tài
Huống chi truyền cho người
Ông bà cha mẹ nhiều đời siêu thăng
Cháu con sáng suốt thông minh
Công thành danh toại đăng trình giàu sang
Huống chi biên chép ấn in
Tai ương tan biến giàu lên từng ngày
Chỉ cần đọc tụng giảng bày
Cháu con hiển đạt rạng nầy công danh
Thiên đàng mở lối đi lên
Cũng nhờ giảng giải nhân luân cứu người
Nhơn luân Thiên Ý Cha Trời
Hiển linh vô tận khắp thời càn khôn
Cầu tài, cầu huệ, cầu danh
Không gì hơn được Nhân Luân tu trì
Niềm tin vốn ở tại lòng
Nhất tâm nhất niệm chẳng tìm đâu xa.
* * *
PHẦN 26
Xưa có một gia đình giàu có, nhưng lại sanh người con cả lắm nhiều bệnh tật, ngu si đần độn lạ thường, nhưng được cái là ngay thẳng, được nhiều người mến thương, học hành lâu nhớ, không hiểu kiếp trước mình làm gì mà kiếp nầy nhận lấy quả báo như thế.
Cũng may là không xa có một cư sĩ tu thiền định lâu năm biết quá khứ vị lai, gia đình liền dẫn Độn đến nhà cư sĩ để nhờ chỉ giáo, đi năm lần bảy lượt mà không gặp, có lúc cũng hơi nản chí, nhưng vì thương con tên Độn là người con trai duy nhất của gia đình, cho đến lần thứ chín thời mới gặp được người cư sĩ.
Vị cư sĩ không những lễ phép, mà còn hết sức khiêm nhường, đón mời vợ chồng phú gia cũng như Độn hết sức tử tế, vợ chồng phú gia lấy làm vừa lòng, và cũng hết sức kinh ngạc. Không lẽ lời đồn sai, những người tu hành đắc trí, đắc huệ, thường là những người khó tánh, Ăn trên, ngồi trên, nói chung cái gì cũng trên, nhưng ở vị cư sĩ này không thấy cái trên đó, phải chăng cũng tầm thường vì không có gì là bề trên cả.
Vị cư sĩ thông thái hình như hiểu ý vợ chồng phú gia nầy, liền nói thưa Ông Bà, tạo hóa sanh ra con người thì ai ai cũng bình đẳng như nhau, dù đó là Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa, huống chi tôi cũng chỉ là Cư Sĩ cũng như bao nhiêu người khác. Có gì phải trên người, mà phải nên kính trọng mọi người, cũng có nghĩa là kính trọng mình vậy.
Vợ chồng phú gia như thấm thía lời nói ấy, không còn dám xem thường nữa, liền dâng lên lễ vật rồi thưa, gia đình chúng ta đến đây với tấm lòng thành, xin thầy soi căn vợ chồng tôi, cũng như cháu Độn kiếp trước làm những việc thất đức gì, mà kiếp nầy phải chịu quả báo như thế. Vị cư sĩ nhận lễ rồi nhắm mắt nhập định khoảng độ nửa cây nhang, rồi xả định nói:
Muốn biết nhân đời trước
Xem sự hưởng đời nay
Muốn biết quả đời sau
Xem việc làm hiện tại.
Ông Bà phú gia nghe cư sĩ nói như thế thì không hiểu gì cả, xin cư sĩ giải thích cho. Vị cư sĩ thông thái nói rằng, kiếp trước ông bà là người lương thiện, không những biết lo cho chủ gia, mà còn hết lòng trung thành, đối đãi với người xung quanh hết mực thương yêu, thường hay giúp đỡ cứu người. Nhất là thương yêu cậu Đần Ông Chủ. Nên sanh ra kiếp nầy giàu sang bề thế, bạn bè trung thành, ai cũng kính nể.
Nhưng ở đường con cái thời gặp trở ngại, vì đường con cái, một là con nợ mình, hai là mình nợ con, kiếp trước ông bà mang ơn Ông Chủ Bà Chủ Cha Mẹ của Đần quá nhiều. Khi Ông Chủ cha mẹ của Đần qua đời Đần suốt ngày say sưa, ăn thịt uống rượu, dẫn đến nghiện ngập sa đọa, tan nhà nát cửa, Ông Bà ra sức khuyên can cứu vớt nhưng không được, rồi tất cả những gì của trần trả lại cho trần, khi Đần chết đi chỉ hai bàn tay trắng tất cả là con số không, chỉ riêng cái tánh nghiện ngập, dẫn tới đần độn mang đi, xuống cõi âm ti. Nhờ có nhân duyên lành nên được tái sanh làm người trở lại, oan gia gặp lại, nợ nợ đáo đầu, Đần con Ông Chủ kiếp trước trở thành con cái trong nhà trở thành Độn, với cái nghiệp đần độn ngu si ấy không phải sanh ra mới có mà đã có từ kiếp trước rồi.
Từ nay về sau cấm không cho Độn, uống rượu nữa, mà phải thường đọc kinh, nhất là kinh nhân luân, chỉ cần một thời gian thì tánh đần độn sẽ hết lần, học hành sáng suốt thông minh trở lại nếu biết hướng thiện có tấm lòng mến nước yêu dân, sau sẽ làm quan to, và đúng như những gì vị cư sĩ thông thái nói, sau Độn làm quan Tri Phủ chúa tể cả một châu.
* * *