Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (13)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (13)
Hồn lang trên đường…
Âm phong hù hụ ở bên tai
Nỗi nhớ, niềm thương, nén thở dài
Ngựa phóng, hồn tàn, tim giãy chết
Trời sầu rủ xuống có ai hay!
Le lói chập chờn tia ánh hắt
Vù vù, vệt xám thoáng bay qua
Ô kìa! Một bóng như buồn bã
Héo hắt, gục đầu dưới bóng đa!
Hồn ơi! Quay lại cho tôi hỏi
Sao khóc nghẹn ngào, nỗi tả tơi?
Như khói lam chiều trôi ảm đạm
Một bầu hoang tịch, lạnh lùng thôi!
Có biết nơi nầy không trở lại?
Trần gian chốn ấy đã xa xôi
Mũi tên cắm phọc vào thân xác
Thì hẳn lìa tan, dứt mộng đời!...
Đau lòng tôi quá hỡi hồn huynh!
Ác bạc tự tung tự tác khuynh
Xử chết, oan tình, tôi khóc hận
Vợ con manh chiếu phủ thân mình!...
Trời hỡi! Thế gian sao khốn nạn!
Ăn trên ngồi trốc, lộng quyền tay
Bút lùa hóa kiếm, đầu rơi rụng
Sấm chớp thiên lôi giáng xuống ai!
Chạnh lòng thêm uất, niềm tơi tả
Nặng bóng, lang buồn rẻ lối ra
Ngoái cổ quay nhìn ma lịm chết
Chim đau giũ cánh nhẹ bay qua!...
Hồn lang nghèn nghẹn bay đi…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (15)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (15)
Sương mù giăng phủ lối âm ma
Lang thấy nỗi niềm quá xót xa
Khóc hận ngàn năm đời bạc phận
Lại thêm quằn quại cảnh người ta!
Nghe sầu héo hắt, hồn thui thủi
Lặng lẽ, âm thầm vụt bóng đi
Lại nữa! Sao như ai nức nở!
Sương buồn nhỏ giọt dưới canh khuya!
Ông là…đừng bước lại gần tôi!
Đã bỏ trần gian, quá sợ rồi
Thống thiết, phũ phàng nguồn lẽ sống
Đừng đừng…đừng đến để sầu ơi!...
Em gái! Đừng lo sợ nữa em!
Như ai, tôi cũng một ma đêm
Cũng gào, cũng thét, thời bi thiết
Hai mảnh giống nhau, ngất muộn phiền!
Xin hỏi vì sao em khổ lụy?
Mang buồn khóc hận giữa đêm khuya
Để thêm ảm đạm bầu âm cảnh
Gió tắt, sương buồn nhỏ hắt hiu!...
Mười bảy tuổi thơ, bao mộng đẹp
Nát tan bởi lủ bạo tà dâm
Thừa cơ đường vắng em đi đó
Vùi dập hồn tan những bấy lần!
Trong trắng tuổi đời em giữ vẹn
Công cha, nghĩa mẹ đặt niềm tin
Để rồi bóng tối, đời em hết
Một sợi dây oan, kết liễu mình!...
Trời hỡi! Trời ơi! Loài chó khốn
Linh hồn quỷ dữ hiện đầu thai
Dật dờ đói khát, cơn hèn hạ
Dẫm nát linh hồn, nhục khổ ai!
Ta muốn gào lên trong phẫn nộ!
Tìm về cõi thế gặp dâm ô
Xé thân, bỏ xác vào hoang vắng
Qụa, chuột, rắn, hùm…biến xác khô!
Cất bước lên đường trong giận dữ
Hồn lang bần bật, tức gầm gừ
Lửa lòng hừng hực bầu căm giận
Gió ở bên tai vọng vọng ù!...
Hồn lang vừa tức giận vừa đi…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (19)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19)
Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế…
Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ
Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi
Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ
Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi
Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ
Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau
Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ
Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao
Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái
Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh
Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải
Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh!
Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi
Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần
Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi
Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân
Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch
Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai
Cũng đâu đó lay nhay lời rả rích
Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai
Có con đường trải dài về cửu ngục
Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua
Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc
Một cân trời đến lúc xử hồn ma!...
Hồn lang lần về dương thế…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (21)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)
Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết
Một tình yêu bất diệt của hồn ta
Để hôm nay xót xa dòng bi thiết
Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa
Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng
Cánh chim trời bậu bạn với mây sương
Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận
Một linh hồn vướng bận mối sầu vương!
Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé
Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau
Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé
Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao
Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng!
Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta
Về cõi giới âm ma rồi thả bóng
Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha!
Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết
Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng
Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt
Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng!
Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời
Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ
Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi
Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở
Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới
Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi
Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi
Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!...
Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ
để về cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (23)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (23)
Thôi nghĩ làm chi thêm khổ đau
Thời gian ngàn cũ đã còn đâu
Nước sông thời ấy đà pha loãng
Vào cõi trùng dương hẳn mất màu
Rồi đây dương thế ta tìm đến
Sống thực nơi đây của kiếp nầy
Tượng đá linh hồn, trăng đã chết
Dật dờ lờ lững gió mây bay!...
Thế rồi lau lệ, chàng rời nước
Ngày nắng cây cao ẩn bóng mình
Lúc đói hương hoa ăn lấy sức
Hơi sương dùng uống để tồn sinh
Đường đất ngoằn ngoèo về xóm nhỏ
Chập chờn ma ảnh tới lui dò
Xem sao ngồ ngộ từng căn lạ
Hai cạnh cột tròn, cửa chắn to!
Thuở ta cây lá, lau lùm sậy
Một bó đậy lên, chải chuốt dây
Cây cọc cắm sâu, chừa lổ nhỏ
Chui vào đánh giấc, một no say
Còn nay đẹp quá chốn vào ra
Ăn ở, nghỉ ngơi nét đậm đà
Đêm gió vi vu qua cửa đẹp
Nghe như điệp khúc tiếng ngân nga
Kìa ai bưng xách ngọn đèn vàng
Ấm áp không gian chẳng ngỡ ngàng
Ngọn lửa xa xưa từng chặp tối
Giờ đây biền biệt một trăng tàn!...
Hồn lang đang lạ lẫm với cảnh
vật ở cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (27)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (27)
Trăng chếch nghiêng cành, gió thổi qua
Mây hờn rút bóng hững hờ xa
Chim bay viễn xứ, gieo hồn nhớ
Buộc hận ngàn năm nghẹn bóng ma
Nhìn ánh sáng hừng chia rẽ tối
Quay về dĩ vãng của xa xôi
Bập bùng lửa đỏ ngày vui hội
Trời đất quay cuồng, nhỏ ánh rơi
Bổng chốc biển hờn dâng sóng dữ
Nhấn chìm mạch sống của hồn thiêng
Mây giăng, sấm chớp, trời đen sẩm
Một cõi san hà lật ngã nghiêng!
Cuộc chiến sinh tồn sôi máu lửa
Thây phơi trải khắp bến sông xưa
“Ngo Tu”*, “Tha Thế”*, “Đi Vê”* bạn
Xác bỏ sa trường, vó ngựa đưa…
Giờ đã qua rồi vạn kỷ đau
Âm gian gió rít, kéo mây sầu
Cho khuya vắng lặng, hồn tê giá
Buốt lạnh tim lòng, uất hận sâu!
Đêm nay lại cũng một đêm dài
Nứt nát thân tàn bóng của ai
Ma bước, đau buồn, trăng nhạt bóng
Gian trần u ám, gió heo may
Thơ thẩn thả hồn theo hướng vọng
Thời gian chầm chậm ló vầng đông
Bi thương gói lại, tìm nơi ẩn
Chờ đến, đêm về tiếp tục rong!
Hồn Lang tìm chỗ ẩn chờ
đêm mai tiếp tục đi…
*Tên hư cấu
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (29)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (29)
Hồn Lang dạo xem cảnh vật…
Hồn lơ lửng trên cao nhìn cảnh vật
Dạ ngỡ ngàng, dõi mắt ngóng nhìn xem
Bao lạ lẫm, xúc cảm động hồn tim
Lòng dào dạt, lim dim nguồn thổn thức
Đường thênh thang dưới không gian sáng rực
Cảnh rộn ràng, náo nức cuộc phồn vinh
Quần, áo, vật, xe…màu sắc hữu tình
Một cảnh giới lung linh bầu huyễn hoặc!
Con chim đen từ phương trời xa lạ
Vượt ngàn khơi tơi tả bởi cuồng phong
Đây rừng xanh, hoa lá trải mênh mông?
Chim viễn xứ chạnh lòng mang tư lự
Hồn lê bóng, thẫn thờ quên nhung nhớ
Đây quán ăn, bún, phở ngát hương thơm
Kia quán nhậu say túy lúy từng cơn
Nọ hội tụ dập dồn theo tiếng nhạc
Bên kia đường ánh màu hòa cảnh vật
Chốn lạ lùng đen chật kẻ tới lui
Ma phóng mình qua đó để xem coi
Ồ! Lộng lẫy một trời đồ lạ quá!
Cái chớp chớp óng ánh nhìn thật đã
Ngộ làm sao hàng hóa của thời nay
Ba ngàn năm sau có một hồn say
Nhìn thực tại ngất ngây hơn mộng mị
Thuở xa xưa chắt chiu từng sợi chỉ
Nay ngập tràn, phỉ chí nỗi khát khao
Một không gian sao quá đổi bảnh bao
Một tăm tối, xạc xào chân dã thú!...
Hồn Lang hoa mắt trước
bao cảnh vật…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (31)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (31)
Hồn rảo bước, rực nhìn từ bóng tối
Khắp phố phường rồi tới nẻo vòng vo
Từ bên nầy, bên kia rồi bên đó
Chuỗi thăng trầm, sướng khó, cuộc trần ai
Lang lặng lẽ như thoáng vẻ u hoài
Tìm người thương cõi nầy thời thiên cổ
Nơi biển rộng, trùng dương ngàn sóng vỗ
Một chốn đời mờ, tỏ nỗi triền miên…
Thôi gác lại, tìm một chỗ tạm yên
Đưa giấc ngủ về miền thương vọng nhớ
Tán lá cao cây ven đường cuối phố
Ma phóng mình, gói ổ, thả hồn xa!...
Nầy chàng ơi! Sao như chàng buồn bã
Nét ưu tư choán cả sắc hùng trang
Vạn nỗi sầu phủ kín cả hồn trăng
Như da diết, phũ phàng trong sương lạnh
Áng mây đen từ trời xa vạn tận
Kéo về đây che chắn bóng hồn chàng
Cho ai kia héo úa, lụy thương tang
Để nhục chí, võ vàng, rơi ánh lệ!...
Ai! Phải chăng tình nương hồn bóng quế?
Từ âm gian tìm để ủi an ta
Phải rồi, ta thật đáng trách lắm mà
Nàng cứ nói, cứ ra hờn thêm nữa
Để tim ta trải ra tình vạn thuở
Lần nầy thôi để bỏ hết hằn sâu
Cho mai đây xóa hết được ngàn đau
Về cõi giới, một màu tim khởi sắc!...
Chàng yêu ơi! Xin chàng đừng trầm mặc
Hãy pha phôi ẩn trắc của ngàn xưa
Rồi thời gian thắm thoát sẽ thoi đưa
Ngàn vạn ý giữa mùa trăng lộng ánh
Sẽ thanh thản, sẽ rạng ngời tươi thắm
Giúp cho chàng say đắm với ngàn yêu
Ở nơi đó sẽ mờ nhạt áng mây chiều
Ít buồn bã, đăm chiêu, sầu tư lự!...
Hồn Lang mơ gặp hồn Nương an ủi…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (33)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (33)
Nàng yêu ơi! Đêm nay tình rộng mở
Cho phôi pha trắc trở cuộc duyên nồng
Để mai nầy chuyện bến nước dòng sông
Thuyền diệu vợi, mênh mông trời biển lạ
Còn đâu nữa từng đêm trăng óng ả
Hồn đôi ta tơi tả bởi ngàn yêu
Còn đâu nữa ấm áp dưới hương chiều
Ta ngây ngất, liêu xiêu về lạc cảnh!...
Chàng ơi! Lời chàng làm em canh cánh
Một nỗi buồn héo lạnh tận tâm can
Mất chàng rồi, tan hết ánh trăng vàng
Đêm đen lắm, ngút ngàn trong tĩnh mịch
Khung trời yêu sẽ trở thành cô tịch
Hoa lá sầu kéo ghịt bóng sương đêm
Cho giọt buồn lã chã dưới chân em
Rồi tan loãng bên thềm đau nức nở!...
Nàng yêu ơi! Hãy nghe ta bày tỏ
Phận hồn sinh trăn trở vẹn đôi đường
Đâu yêu đương tha thiết mộng hồn nương
Đâu nghĩa sống, thân thương hằn nặng gánh!
Giữa trời mây chim xa tung vỗ cánh
Một đường bay vượt thắng với cuồng phong
Để đi tìm chuỗi sống dưới vầng đông
Rồi chiều đến, ngược dòng quay bến hẹn
Ta ra đi cho lòng không tủi thẹn
Chỉ cho mình, lỗi hẹn với tình sâu
Chớ lòng ta nào nỡ xa mình đâu
Nàng hãy hiểu đừng sầu xa vắng nữa!...
Hồn Lang ơi! Không còn chi lần lựa
Thiếp hiểu rồi ánh lửa tận lòng ai
Tấm hồn thiêng nung nấu bước đường dài
Chớ nào đâu thương hoài giờ khô cạn
Mong chàng đi với tâm tình hùng tráng
Gói ưu phiền, ai oán tận tim sâu
Thiếp chờ chàng dầu vạn kỷ âu sầu
Ngày trở lại, ngàn câu tình mộng thắm!...
Nỗi lòng trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (37)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (37)
Hồn Lang đang kể nỗi lòng
cho Thổ Địa nghe…
Tộc hiếu hòa bình an xây dựng
Tình đồng bào chứa đựng yêu thương
Hoa đời ngào ngạt men hương
Dòng sông, bến nước vấn vương, êm đềm
Rồi bỗng chốc một đêm bi thảm
Tộc Mic Ma vây hãm diệt vong
Nhà tôi sống cảnh lưu dòng
Giữa khuya mưa gió, giặc đông diệt cùng!
Bè trôi nổi, thoát vùng truy sát
Bị sóng cuồng dập nát, chìm sâu
Mẹ, Cha, Chị đã mất đâu?
Tim tôi đau đớn, bước vào ma âm
Thoáng chốc ba ngàn năm cõi thế
Nỗi nhớ nhung héo lệ sầu ai
Tìm về hồn Tổ đêm nay
Cho vơi nỗi nhớ niềm ray rức lòng!...
Ma thương kia! Mối hờn vạn kỷ
Ngươi nghẹn ngào thủ thỉ kể ra
Làm cho xúc động lòng ta
Thương con chim lạc, trời xa mịt mờ
Đừng buồn nữa! Đừng bơ phờ nữa!
Bao tâm tư, trăn trở ba sinh
Giống như biển sóng vô tình
Nổi, tan bọt nước tự mình mà thôi!
Trong biển lộng, đầy vơi bão tố
Kiếp con người khắp chỗ thương đau
Con tim cuốn lại ưu sầu
Chỉ làm vỡ vụn, phủ màu héo hon
Hãy đứng dậy, sóng gờn điệp khúc
Chỉ một lần giây phút rồi tan
Hơn là đứng đó khóc than
Vì đời là sống giữa màng phong ba!...
Thổ Địa thương cảm
an ủi Hồn Lang…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (39)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (39)
Ngài quý ơi! Một đời ôm ấp
Con tim nầy trải khắp hồn trăng
Chỉ mong gặp lại một lần
Quê hương Tộc Tổ muôn phần khắc sâu
Nhưng thế sự bể dâu thay đổi
Để hôm nay đau nhói tim tôi
Trên trời một ánh sao rơi
Nỗi niềm tan nát, mất rồi núi sông!...
Nầy Ma hỡi! Tấc lòng vọng Tộc
Động trong ta, giọt khóc thương ngươi
Thôi sầu, bỏ lụy, tìm vui
Vì dòng huyết mạch Xứ ngươi mãi còn
Sông, suối, biển hòa chung dòng nước
Trải ngàn phương, vươn vượt, tồn sinh
Tộc ngươi chuyển hóa thân mình
Nằm trong biển nước hữu tình còn đây
Trăm mối chỉ kết dây Quốc Tổ
Quyện hòa chung vượt khó, vươn xa
Bách Việt một gốc Mẹ Cha
Trăm con, bọc trứng sinh ra, kết thành!...
Thần kính ơi! Trăng thanh toả ánh
Soi đêm buồn, lóng lánh ngàn sương
Hôm nay tôi đã tỏ tường
Nỗi lòng đau khổ, vấn vương phai dần
Giọt nước mắt một lần nhỏ lại
Cho xa xưa thân ái hồn thiêng
Trời nay còn đó mối giềng
Thiên thu vạn kỷ đây miền mến yêu
Kha! Kha! Kha! Thật nhiều sảng khoái
Từ bây giờ tê dại phôi pha
Đất nầy sống mãi tình xa
Từ thời ngàn cổ chuyển ra kia mà
Cám ơn ngài thương Ma đau khổ
Trọn ân tình khơi tỏ nguồn cơn
Từ nay vơi nỗi héo hon
Chỉ còn một mối, tìm hồn Mẹ Cha!...
Thổ Địa phân giải sự tình, hồn Lang
Trút gánh ưu phiền vọng Tộc…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (41)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (41)
Ma lần bước khắp vùng miền Bắc Việt
Với nỗi lòng tha thiết kiếm tình thân
Sương đọng sầu, nhỏ lăn về biền biệt
Một nhớ thương da diết vọng hồn trăng…
Rồi thơ thẩn đi dần vào Trung Bộ
Từ Nghệ An khắp chợ đến Thừa Thiên
Về Đà Nẳng, Phú Yên, qua nhiều chỗ
Chuyển Kon Tum, quay trở khắp toàn miền…
Cả đất trời man miên rồi băng giá
Để lệ lòng lã chã nhỏ sầu ưu
Bao đêm dài chu du về tơi tả
Chỉ nghẹn ngào buồn bã ánh chiều thu…
Hỡi đất trời! Âm u sao cuốn tôi!
Sao cứ mãi chơi vơi trong bể lạnh
Để quặn đau canh cánh chẳng hề vơi
Bắt chim lạc sầu tơi trong hiu quạnh!
Ta muốn gào to mạnh mẽ tiếng hờn
Cho đất trời từng cơn giông sấm sét
Kết mây ngàn, lộng thét phủ trần gian
Để thảm đạm, khung trăng chìm cõi rét
Và tim ta sẽ liệt chẳng còn ngân
Chớ lay động âm thầm làm chi nữa
Khi ân tình muôn thuở đã phù vân
Một nẻo vắng vạn lần trong nức nở!...
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (43)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (43)
Lần theo bước để nhìn cho thật rõ
Vóc vạc nầy! Thật đó của Mẹ Cha?
Hồn của chàng bay qua đằng trước ngó
Mặt, nói, cười…chẳng có lạ đâu mà!
Hỡi Trời ơi! Phải ta đang nằm mơ?
Biến khát vọng mong chờ thành ảo giác
Một linh hồn tan tác nỗi sầu lơ
Được ban tặng hay giờ mê khoảnh khắc?
Đôi mắt sáng, nét mặt thật khôi ngô
Điềm nhiên với phong độ trang hảo hán
Đúng là Cha! Ngút ngàn ta tưởng nhớ
Thuở năm nào trăn trở dưới cung vàng
Còn thiếu phụ, ánh trăng trên khuôn mặt
Đạo hạnh hiền dịu mát suối trong veo
Xoa ấm áp, thắt theo thời lưu lạc
Một dòng hương thơm ngát tỏa muôn chiều!
Bé gái nhỏ đi theo, đôi mắt ngọc
Duyên dáng cười, mặt, tóc nét đài trang
Ánh nhìn thẳng chẳng ngang hay ngó dọc
Giống chị ta gấm vóc trải mây ngàn…
Chuyển kiếp đời, thời gian nay tụ lại
Tấm hồn thương sống mãi cuộc vần xoay
Ba ngàn năm tả tơi, hằn tê tái
Trời đêm nay dòng xoáy trở về đây
Ta sẽ nhập hồn nầy vào bụng Mẹ
Tiếp tục làm con đẻ của tình sâu…
Chợt thấy lòng nao nao như đau xé
Phải chăng ai quạnh quẽ khiến vương sầu!...
Hồn Lang sửa soạn nhập hồn
vào bụng Mẹ chợt nhớ
tới hồn Nương…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (45)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (45)
Nhiều! Nhiều lắm nàng ơi, ta mãi nhớ
Gần mười năm sáng tỏ ánh trăng thoa
Chốn thâm sơn u ma, tình vạn thuở
Lịm hồn ta đau khổ cảnh rời xa
Một trăm năm ngân nga đời nhân thế
Chốn dương trần không thể được gần em
Bóng trăng mờ từng đêm phơi ánh lệ
Và bao chiều tà xế kéo hồn đen!
Chốn tịch tờ rủ mềm, ai thảm đạm
Bên gió buồn ngất chán bặt im hơi
Con suối gần thả trôi dòng đen sạm
Không gian tàn u ám mịt sầu tơi
Ta đau lắm nàng ơi, nàng có hiểu?
Nhưng phận người ân hiếu phải đành cam
Nhận một lần tình tàn, thôi chăn chiếu
Để ngàn sau chẳng níu mảnh trăng tan!...
Cha Mẹ ơi! Nặng mang tình ân trọng
Như suối ngàn, biển rộng trải lòng con
Mấy ngàn năm héo hon, sầu vắng bóng
Gặp lại rồi ngàn sống mảnh trăng son
Hồn con lạy song đường, xin nhập xác
Dưới tàn cây phủ mát của sanh thành
Ba nghìn năm canh cánh vạn xót xa
Nay về tổ, đậm đà, thôi rủ cánh
Hỡi muôn ngàn lóng lánh của trăng sao
Ta trả lại một màu đen ảm đạm
Cõi dương trần tiêu tán thuở ngàn đau
Chỉ có còn héo sầu khi đêm lặn
Nhớ về ai, ngàn thắm một tình trăng!
Hồn Lang nhập hồn vào bụng Mẹ
chuyển kiếp về dương thế!
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn nương về cõi thế (2)
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (2)
Âm phong phần phật vọng bên tai
Nỗi nhớ, niềm thương trải bước dài
Ánh nhạt, cung mờ phơi giá lạnh
Ma buồn thống thiết, xác xơ bay…
Chàng hỡi! Giờ nầy anh ở đâu?
Có hay lạnh lẽo, dạ em sầu
Tìm ai quạnh quẽ, mờ lam khói
Khắp chốn trăng khuya bạc mái đầu!
Mười năm chất ngất men tình mộng
Kỷ niệm đong đầy vạn kỷ say
Cả trái tim yêu em gói chặt
Tặng chàng trọn vẹn chẳng hề phai
Em nhớ những ngày vui đuổi bóng
Ánh tà nhè nhẹ phủ bên sông
Rùng mình em biến thành con sáo
Hót tiếng ngân nga ấm bạn lòng
Chàng hoá lộng tàn để đở mưa
Cho em khỏi ướt buổi sương buồn
Chuyển hồn em biến thành thơ nhạc
Dìu dặt, êm đềm, lắc nhẹ chuông!
Có bửa hai ta giỡn trốn tìm
Hoá hồn núp bóng cánh hoa sim
Chàng tìm, tìm mãi mà không thấy
Ánh mắt như sầu, động trái tim
Hôm ấy cõng em chàng vụt chạy
Hết hồn ôm cứng xác ma ai
Cỏ xanh em biến thành mây nhẹ
Êm ả cho chàng nhẹ cánh bay!...
Trên đường tìm hồn Lang,
nàng nhớ về bao kỷ niệm…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn nương về cõi thế (4)
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (4)
Nỗi thương nhớ dẫn về bao kỷ niệm
Nghe u hoài, lưu luyến tận tâm can
Quá mệt mõi, nàng lần lên đỉnh tán
Co lại hồn, gặp bạn giấc mơ sâu…
Chàng yêu ơi! Chàng đang ở nơi đâu?
Có hay biết trăng sao giờ nhạt ánh
Con chim buồn đang nép mình rủ cánh
Dưới cơn mưa lóng lánh giọt sương buồn
Thả hồn về xa vợi, nỗi sầu tuôn
Thao thức nhớ trăng suông tình vạn kỷ
Mây trôi về phủ mờ lên thủ thỉ
Tiếng lòng em non nỉ nhớ thương chàng!...
Tình ta ơi! Trong giấc điệp mơ màng
Đang nức nở hai hàng châu sương nhỏ
Anh trở lại dưới đêm mờ vàng võ
Ủ ấm nàng nằm đó với sầu đau
Đừng buồn nữa em ơi! Xoá nghẹn ngào
Trên nẻo sống sông nào không nước chảy
Giữa không gian mây nào chẳng từng bay
Trăng sáng tỏ chẳng ngày đen tối sẩm!
Tình hai ta ngút ngàn tràn biển thắm
Vẫn sóng cồn lấm tấm bọt tan phôi
Khắc khoải, bã buồn chỉ khổ mà thôi
Vầng chếch bóng cũng rồi khi sáng tỏ
Anh xa em cả một đời nhung nhớ
Bao nỗi sầu tan vỡ lịm hồn anh
Bởi ra đi, bỏ lại một vầng trăng
Ngàn xúc cảm, vạn lần mong trở lại!...
Hồn Nương gặp Lang
trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn nương về cõi thế (6)
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (6)
Chàng! Chàng ơi! Chàng đâu rồi chàng hỡi!
Sao như mờ, phủ tối cả bầu đêm
À hoá ra! Mệt mỏi, giấc say mềm
Uyên nhớ bạn, êm đềm trôi mộng mị…
Gió trăng ơi! Còn đó để mà chi
Sao gió chẳng trôi đi đừng trở lại
Và trăng lụn tàn khuất dưới tầng mây
Cho cả không gian nầy thành cõi chết!
Để Ma sầu từ nay thôi rũ rượi
Vọng u hoài, chuỗi đợi với chiều thu
Khóc cuộc tình ngàn vạn trói âm u
Quăng xa thẳm, mịt mù nơi lặng lẽ!
Lang yêu ơi! Chàng đi, em quạnh quẽ
Tiếng dế sầu nắc nẻ mỗi đêm về
Sương bóng tàn đọng giọt nhỏ lê thê
Buồn bã quá, thiếp lê chân khắp nẻo
Đường dương thế, tình yêu ta gọi réo
Thiếp tìm chàng, lạnh lẽo dưới sương mờ
Không nghe ai, nén lại để đợi chờ
Đừng buồn thiếp, trăng mờ bay cõi thế!...
Bước trần gian, từng giờ rơi ánh lệ
Suốt đường dài nàng để mắt nhìn quanh
Cũng thật nhiều éo le, oan nghiệt cảnh
Cũng ma hồn, cũng chạnh khóc sầu ai
Trải khắp lối, trói cuốn cánh heo may
Muôn cảnh ngộ đoạ đày như bọt biển
Nàng thấy, nàng nghe, thắt lòng xao xuyến
Cõi dương trần là giếng liệm người rơi!...
Hồn Nương thổn thức dọc đường…
Nguyễn Thành Sáng