Giọt Nước Mắt Của Em Ray Rứt Mãi Trong Tôi
Giọt Nước Mắt Của Em
Ray Rứt Mãi Trong Tôi
Giọt lệ lăn dài khóe mắt em
Nhểu lên não nuột giữa màn đêm…
Nhưng yêu đã hết, tình nay chết
Đành phải vậy thôi! Vỡ mộng thuyền!
Em cứ nhiều đi! Nhỏ thật nhiều
Cho khô cạn sạch những sầu bi
Để mai mốt nữa, dòng năm tháng
Kỷ niệm ngày qua…Sẽ chẳng gì
Cầu gòn thong thả tới lui sang
Hết bận dừng xem giữa cái nhà
Có dáng hình ai đang ở đó
Từng làm xao xuyến dạ người ta!
Nếu như bất chợt gặp trên đường
Bỗng thấy nỗi lòng dậy tiếng chuông
Hãy nghĩ rằng đây do ngọn gió
Vô tình đẩy nhẹ một làn hương
Khỏi cần đứng lại gật chào nhau
Cứ thẳng hướng nhìn bước thật mau
Vì bóng đằng kia là bóng nhạt
Bận tâm chi phải tốn vài câu…
Chỉ phút vội vàng của cánh tay
Vòng ôm vóc ngọc ngất ngây say
Mạnh buông rơi xuống không thèm nữa
Khiến mãi con tim điệp khúc hoài
Tôi mắc nợ em, kẻ phụ tình
Làm cho héo úa cánh hoa xinh
Để rồi sâu thẳm luôn ray rứt
Khi ở đâu đây lởn vởn hình!...
15/8/2017
Nguyễn Thành Sáng
Tôi Biết Rồi Đây Sẽ Mất Em
Tôi Biết Rồi Đây Sẽ Mất Em
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Đường me lá đổ ánh chao nghiêng
Kẻ về bên trái, người qua phải
Chấm dứt từ nay tiếng gọi mình!
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Sương lam che kín bóng bên thềm
Võ vàng, héo hắt hay tơi tả
Cũng chỉ là thu tận trái tim
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Tơ hồng mối chỉ kết se duyên
Bao năm nắn nót, nâng niu mãi
Giờ ngán ngẩm thay sợi xích xiềng
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Nửa vầng chạnh khuyết thả màn đêm
Gợi thêm non nỉ từ xa vọng
Choáng ngộp tràn loang cả nỗi niềm
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Dòng sông cuồn cuộn, lắc lư thuyền
Dưới bầu u ám treo mây xám
Tay mỏi, chèo lơi, lạc nẻo tìm
Tôi biết rồi đây sẽ mất em
Những chiều quạnh vắng dưới vành hiên
Nhìn sân lác đác vàng rơi rụng
Biết khóc hay cười hoặc lặng yên
Lắng nghe sâu thẳm ngàn lưu luyến
Bỗng chốc hóa thành đạn thẳng xuyên
Giữa quả đỏ hồng đang nhịp đập
Cho nhiều đau đớn để hoài rên!
19/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
Anh Trả Mà Sao Em Chẳng Lấy
Anh Trả Mà Sao Em Chẳng Lấy
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Lại nghiêng đầu cúi nhẹ khăn tay
Lau dòng châu lệ đang tầm tã
Ướt đẫm bờ mi những giọt dài!
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Để rồi ngày tháng ở bên kia
Héo hon, da diết luôn buồn nhớ
Ánh mắt thu mờ gửi lối đi
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Sớm hôm thui thủi bóng cô đơn
Ôm sầu khắc khoải vào trong dạ
Siết chặt ngàn đau tím mảnh hồn
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Mặc cho vàng võ với xanh xao
Phấn son trâm lược nằm nơi đó
Nhện bám tơ giăng tự lúc nào
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Lại từng đêm thả vọng sang kinh
Lời ca não nuột từ sâu thẳm
Tím ruột, bầm gan vỡ mộng tình
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Nhận mang vĩnh viễn ở con tim
Vết hằn rạn nứt không lành được
Để mãi đời em sóng vỗ thuyền…
Khiến cho một kẻ suốt thời gian
Lặng lẽ trầm ngâm dưới nắng tàn
Nầy mắt, nầy môi, nầy kỷ niệm…
Cứ hoài ẩn hiện xé tâm can!
24/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
Cái Chết Nông Nổi Và Đáng Trách
Cái Chết Nông Nổi
Và Đáng Trách
Cái chết của em làm xót xa
Nỗi niềm thao thức chuyện người ta
Nhìn dòng thế sự bao oan nghiệt
Sai, đúng, dại, khôn…Để chút là!
Thương cảm cho ai trước cảnh đời
Phù du khoảnh khắc những niềm vui
Rồi quay luẩn quẩn trong vòng tối
Buồn, khổ, hờn, đau…Tím nụ cười
Hằng ngày em sống với con đò
Sớm tối tay chèo chở khách qua
Sóng gió, nhọc nhằn nào quản ngại
Chỉ buồn bến đổ khách thờ ơ
Chẳng may gặp phải mẹ chồng đây
Đầy rẫy khó khăn, mãi mắng rầy
Vặt mắc từng ly, từng tý một
La mèo, chửi chó rát màng tai!…
Não nề…Tâm sự lại phu quân
Đón nhận hồi âm nét hững hờ
Chỉ biết riêng mình và cá biệt
Vô tình bỏ bậu nghẹn chơ vơ
Tận cùng chịu đựng, quyết liều thân
Một gói xịt sâu vĩnh biệt chàng
Bỏ lại con thơ còn đói sữa
Hồn lìa khỏi xác, khuất trần gian…
Em ơi! Hiện ở cõi nơi đâu?
Có thấy màu thu rải vạn sầu
Có hận lỡ lầm mang xuẩn động
Có nhìn con trẻ trọn đời đau?
Sao không thông cảm để yên lòng
Ở tuổi cao niên của mẹ chồng
Máu huyết bất thường sanh bệnh tật…
Dễ dàng bẳn tính với bông lông
Sao chẳng thương chồng cảnh nắng mưa
Lo toan, gánh nặng lắm khi đờ
Tổ lành ngơi nghỉ vơi cơn mệt
Khuây khỏa, vô tình bởi bận lo
Tại người hay ở “cái tôi” kia
Chỉ thấy xung quanh mấy vạt rìa
Cạn xét, yếu lòng đành đoạn tuyệt
Ngàn năm dính đó vết nhơ bia?!...
27/9/2017
Nguyễn Thành Sáng