Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (33)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (33)
Nàng yêu ơi! Đêm nay tình rộng mở
Cho phôi pha trắc trở cuộc duyên nồng
Để mai nầy chuyện bến nước dòng sông
Thuyền diệu vợi, mênh mông trời biển lạ
Còn đâu nữa từng đêm trăng óng ả
Hồn đôi ta tơi tả bởi ngàn yêu
Còn đâu nữa ấm áp dưới hương chiều
Ta ngây ngất, liêu xiêu về lạc cảnh!...
Chàng ơi! Lời chàng làm em canh cánh
Một nỗi buồn héo lạnh tận tâm can
Mất chàng rồi, tan hết ánh trăng vàng
Đêm đen lắm, ngút ngàn trong tĩnh mịch
Khung trời yêu sẽ trở thành cô tịch
Hoa lá sầu kéo ghịt bóng sương đêm
Cho giọt buồn lã chã dưới chân em
Rồi tan loãng bên thềm đau nức nở!...
Nàng yêu ơi! Hãy nghe ta bày tỏ
Phận hồn sinh trăn trở vẹn đôi đường
Đâu yêu đương tha thiết mộng hồn nương
Đâu nghĩa sống, thân thương hằn nặng gánh!
Giữa trời mây chim xa tung vỗ cánh
Một đường bay vượt thắng với cuồng phong
Để đi tìm chuỗi sống dưới vầng đông
Rồi chiều đến, ngược dòng quay bến hẹn
Ta ra đi cho lòng không tủi thẹn
Chỉ cho mình, lỗi hẹn với tình sâu
Chớ lòng ta nào nỡ xa mình đâu
Nàng hãy hiểu đừng sầu xa vắng nữa!...
Hồn Lang ơi! Không còn chi lần lựa
Thiếp hiểu rồi ánh lửa tận lòng ai
Tấm hồn thiêng nung nấu bước đường dài
Chớ nào đâu thương hoài giờ khô cạn
Mong chàng đi với tâm tình hùng tráng
Gói ưu phiền, ai oán tận tim sâu
Thiếp chờ chàng dầu vạn kỷ âu sầu
Ngày trở lại, ngàn câu tình mộng thắm!...
Nỗi lòng trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (37)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (37)
Hồn Lang đang kể nỗi lòng
cho Thổ Địa nghe…
Tộc hiếu hòa bình an xây dựng
Tình đồng bào chứa đựng yêu thương
Hoa đời ngào ngạt men hương
Dòng sông, bến nước vấn vương, êm đềm
Rồi bỗng chốc một đêm bi thảm
Tộc Mic Ma vây hãm diệt vong
Nhà tôi sống cảnh lưu dòng
Giữa khuya mưa gió, giặc đông diệt cùng!
Bè trôi nổi, thoát vùng truy sát
Bị sóng cuồng dập nát, chìm sâu
Mẹ, Cha, Chị đã mất đâu?
Tim tôi đau đớn, bước vào ma âm
Thoáng chốc ba ngàn năm cõi thế
Nỗi nhớ nhung héo lệ sầu ai
Tìm về hồn Tổ đêm nay
Cho vơi nỗi nhớ niềm ray rức lòng!...
Ma thương kia! Mối hờn vạn kỷ
Ngươi nghẹn ngào thủ thỉ kể ra
Làm cho xúc động lòng ta
Thương con chim lạc, trời xa mịt mờ
Đừng buồn nữa! Đừng bơ phờ nữa!
Bao tâm tư, trăn trở ba sinh
Giống như biển sóng vô tình
Nổi, tan bọt nước tự mình mà thôi!
Trong biển lộng, đầy vơi bão tố
Kiếp con người khắp chỗ thương đau
Con tim cuốn lại ưu sầu
Chỉ làm vỡ vụn, phủ màu héo hon
Hãy đứng dậy, sóng gờn điệp khúc
Chỉ một lần giây phút rồi tan
Hơn là đứng đó khóc than
Vì đời là sống giữa màng phong ba!...
Thổ Địa thương cảm
an ủi Hồn Lang…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (39)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (39)
Ngài quý ơi! Một đời ôm ấp
Con tim nầy trải khắp hồn trăng
Chỉ mong gặp lại một lần
Quê hương Tộc Tổ muôn phần khắc sâu
Nhưng thế sự bể dâu thay đổi
Để hôm nay đau nhói tim tôi
Trên trời một ánh sao rơi
Nỗi niềm tan nát, mất rồi núi sông!...
Nầy Ma hỡi! Tấc lòng vọng Tộc
Động trong ta, giọt khóc thương ngươi
Thôi sầu, bỏ lụy, tìm vui
Vì dòng huyết mạch Xứ ngươi mãi còn
Sông, suối, biển hòa chung dòng nước
Trải ngàn phương, vươn vượt, tồn sinh
Tộc ngươi chuyển hóa thân mình
Nằm trong biển nước hữu tình còn đây
Trăm mối chỉ kết dây Quốc Tổ
Quyện hòa chung vượt khó, vươn xa
Bách Việt một gốc Mẹ Cha
Trăm con, bọc trứng sinh ra, kết thành!...
Thần kính ơi! Trăng thanh toả ánh
Soi đêm buồn, lóng lánh ngàn sương
Hôm nay tôi đã tỏ tường
Nỗi lòng đau khổ, vấn vương phai dần
Giọt nước mắt một lần nhỏ lại
Cho xa xưa thân ái hồn thiêng
Trời nay còn đó mối giềng
Thiên thu vạn kỷ đây miền mến yêu
Kha! Kha! Kha! Thật nhiều sảng khoái
Từ bây giờ tê dại phôi pha
Đất nầy sống mãi tình xa
Từ thời ngàn cổ chuyển ra kia mà
Cám ơn ngài thương Ma đau khổ
Trọn ân tình khơi tỏ nguồn cơn
Từ nay vơi nỗi héo hon
Chỉ còn một mối, tìm hồn Mẹ Cha!...
Thổ Địa phân giải sự tình, hồn Lang
Trút gánh ưu phiền vọng Tộc…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (41)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (41)
Ma lần bước khắp vùng miền Bắc Việt
Với nỗi lòng tha thiết kiếm tình thân
Sương đọng sầu, nhỏ lăn về biền biệt
Một nhớ thương da diết vọng hồn trăng…
Rồi thơ thẩn đi dần vào Trung Bộ
Từ Nghệ An khắp chợ đến Thừa Thiên
Về Đà Nẳng, Phú Yên, qua nhiều chỗ
Chuyển Kon Tum, quay trở khắp toàn miền…
Cả đất trời man miên rồi băng giá
Để lệ lòng lã chã nhỏ sầu ưu
Bao đêm dài chu du về tơi tả
Chỉ nghẹn ngào buồn bã ánh chiều thu…
Hỡi đất trời! Âm u sao cuốn tôi!
Sao cứ mãi chơi vơi trong bể lạnh
Để quặn đau canh cánh chẳng hề vơi
Bắt chim lạc sầu tơi trong hiu quạnh!
Ta muốn gào to mạnh mẽ tiếng hờn
Cho đất trời từng cơn giông sấm sét
Kết mây ngàn, lộng thét phủ trần gian
Để thảm đạm, khung trăng chìm cõi rét
Và tim ta sẽ liệt chẳng còn ngân
Chớ lay động âm thầm làm chi nữa
Khi ân tình muôn thuở đã phù vân
Một nẻo vắng vạn lần trong nức nở!...
Nguyễn Thành Sáng