Nỗi lòng hồn nương về cõi thế (8)
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (8)
Nầy Ma nữ! Trông ngươi buồn bã
Cánh hoa sầu, tơi tả chiều thu
Vọng về xa thẳm mịt mù
Nỗi niềm tan tác, âm u cõi lòng
Chuyện bến nước, dòng sông xuôi ngược
Kể ta nghe, hiểu được sự tình
Vui buồn, sai đúng, xấu xinh
Cớ sao lạc bước một mình đến đây?...
Ngài là ai? Mà nay han hỏi
Như thương tình, đen tối của tôi
Thuyền duyên cách biệt đôi nơi
Chim uyên rã cánh, mộng đời vỡ tan!...
Ba năm trước*, có chàng khốn khổ
Cũng ngồi đây, nỗi nhớ buồn đau
Và ta cũng thấy nghẹn ngào
Giống ngươi thân phận xót đau bây giờ!...
Nghe Thần kể, thẫn thờ Ma nữ
Đúng là chàng! Lữ thứ bôn ba
Mong tìm gặp lại Mẹ Cha
Với hồn Tộc Tổ, đậm đà sắc son
Trải ba mùa thu tròn biền biệt
Chẳng thấy chàng, chắc thiệt đã về
Dương trần cõi sống tình quê
Trăm năm cách biệt, lê thê nỗi sầu…
Nàng quyết định không đau chờ đợi
Chốn bụi hồng tìm lại Mẹ Cha
Và may gặp lại tình ta
Còn hơn âm giới xót xa mỏi mòn!...
Hồn Nương quyết định tìm
Cha Mẹ và nhập lại cõi thế…
*Thời gian ở dương trần.
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn nương về cõi thế (10)
NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (10)
Hay
Thao Thức Xa Xôi
Thời gian lặng lẽ theo năm tháng
Vạn ái, ngàn ân thuở mộng vàng
Hương lửa đêm tàn nay gửi lại
Âm gian cuốn cất một tình trăng…
Có người thi sĩ đất Cần Thơ
Thường vắng ưu tư với thẫn thờ
Như nhớ, như trông về diệu vợi
Trăng lòng ánh nhạt nỗi chơ vơ
Chốn Bắc, Ninh Bình cũng một người
Đóa hồn thi nữ thắm hoa tươi
Nhưng sao như mãi hằng tư lự
Viễn mộng, sầu đau trải bóng đời!
Có phải trăng tàn, sương đọng giọt
Ngàn năm yêu dấu, khóc ly tan
Lời xưa hẹn ước còn theo gió
Cõi lạc dương trần, mãi trở trăn?
Trầm lặng, dòng đời theo biển sống
Bắc Nam hai bóng rủ hồn đông
Chiều tà canh cánh, niềm cô quạnh
Ảm đạm, nhớ nhung, khắc khoải lòng?
Cho đời buồn bã bầu tâm sự
Trái bóng trôi về một chốn xa
Chìm đắm tâm hồn theo tiếng gọi
Xa xưa tình ái của lòng ta
Vẫn biết tình yêu để lắm sầu
Thế mà thiếu vắng, khát làm sao
Ma tình! Đau khổ! Hay huyền hoặc!
Tự mãi ngàn thu vẫn chén đào!
Nguyễn Thành Sáng